Qua vài giây sau, anh ta cười nói: “Nếu vậy thì cái hiểu lầm này khá lớn, lớn đến nỗi bọn họ hợp tác để bày ra vụ án bắt cóc kinh động toàn thành phố, cho đến hôm nay vẫn không ai quên được.”
Bốn chữ ‘vụ án bắt cóc’ được Trần Tuấn Tú nhấn mạnh từng chữ.
Nguyễn Tri Hạ cắn chặt môi: “Hôm nay anh bắt tôi đến đây, là vì muốn nói cho tôi biết những chuyện này sao?”
Cô vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Cô không thể tin, Tư Mộ Hàn và mẹ anh trải qua vụ bắt cóc đó là bởi vì cái bí mật đáng xấu hổ đó…”
Nếu những gì Trần Tuấn Tú nói là thật.
Dựa vào chuyện của Tư Đình Phong và Tư Liên để suy luận thì có thể là mẹ của Tư Mộ Hàn phát giác ra mối quan hệ của hai anh em họ, cho nên mới bị hai anh em họ hợp tác hại chết.
“Rất khó chấp nhận được đúng không? Cảm thấy không thể tin được?” Nói xong, Trần Tuấn Tú ngẩn đầu lên cười lớn tiếng: “Ha ha ha! Tôi từ nhỏ đã biết giữa hai người họ có vấn đề! Tôi biết hết, ha ha ha…”
Lúc nhỏ anh đã từng chứng kiến hai người họ bên nhau quần áo không đàng hoàng, nhưng anh không dám nói, và cũng không dám nói cho người khác biết.
Cho đến năm ngoái, anh phát hiện ra nhóm máu của anh giống với nhóm máu của Tư Đình Phong, anh đi làm xét nghiệm đối chiếu ADN…
Vận mệnh đã cho anh được sinh ra bởi cái lý do mà đến cả anh cũng cảm thấy thật trơ trẽn.
Tiếng cười của Trần Tuấn Tú trở nên điên cuồng, điều này đã chứng tỏ từ lâu anh đã bị kích động rất mạnh.
Lúc ban đầu, Nguyễn Tri Hạ thích anh với tư cách là một diễn viên chuyên nghiệp trước màn ảnh, và vai diễn mà anh thể hiện trước mắt công chúng.
Sau này khi tiếp xúc với Trần Tuấn Tú, cô bắt đầu cảm nhận con người Trần Tuấn Tú biểu hiện quá mức hoàn mỹ.
Cái gì càng hoàn mỹ thì càng có vấn đề bất thường.
Câu nói này rất thích hợp dùng cho Trần Tuấn Tú.
Những thông tin mà hôm nay Nguyễn Tri Hạ tiếp nhận được thật sự quá nhiều, khiến cho đầu cô có chút rối loạn.
Cô nhìn vẻ mặt điên cuồng của Trần Tuấn Tú, rồi sực nhớ đến lúc nãy anh có nhắc đến con gái cô, cô liền lập tức giật mình.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, âm thanh gần như run rẩy hỏi Trần Tuấn Tú: “Con gái tôi đâu?”
Bây giờ Trần Tuấn Tú hoàn toàn là người điên rồi.
Nếu như Tư Hạ bị Trần Tuấn Tú và Tư Đình Phong cùng nhau giấu đi, cô không dám tưởng tượng kẻ điên như Trần Tuấn Tú sẽ làm gì với Tư Hạ.
Tư Hạ còn nhỏ như vậy.
Nghe vậy, Trần Tuấn Tú tỏ vẻ bừng tỉnh: “Bánh bao nhỏ đó à?”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ căng thẳng, trái tim như bị người ta bóp chặt, hít thở cũng trở nên hơi khó khăn: “Anh biết nó ở đâu sao?”
“Tôi đương nhiên biết, bởi vì đứa bé là do tôi bắt cóc đi…” Nói đến đây, bản thân lại phủ nhận: “Cũng không đúng, tôi đưa ra chủ ý này với Tư Đình Phong, đứa bé là ông ta sai người bắt cóc, nhưng cuối cùng lại bị tôi mang đi, còn đứa bé ở đâu…”
Anh ta ngừng nói, đưa tay sờ mặt Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn tránh đụng chạm của anh ta, nhưng bây giờ cô đang bị trói vào ghế, dù quay đầu cũng vẫn không tránh được bàn tay của Trần Tuấn Tú.
Bị cô né tránh, Trần Tuấn Tú tức giận, đột nhiên nắm cằm cô: “Muốn biết đứa bé ở nơi nào, trừ phi vợ chồng hai người cùng chơi trò chơi với tôi, nếu tôi vui vẻ…” Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen1.one
Đột nhiên “ầm” một tiếng, cửa nhà kho bị người ta đẩy ra.
Ngay sau đó, âm thanh trầm thấp của Tư Mộ Hàn truyền đến: “Trần Tuấn Tú!”
Trần Tuấn Tú và Nguyễn Tri Hạ đồng thời nhìn cửa nhà kho.