Lúc trước, sau khi Nguyễn Tri Hạ đốt biệt thự của Tư Mộ Hàn, được sự giúp đỡ của Thẩm Sơ Hoàng, cô đã trốn qua nước Úc, và đó cũng là lần duy nhất cô qua đó.
Mà ban đầu Lưu Chiến Hằng còn hỏi cô: “Cô không nhớ tôi sao?”
Cô nhìn kỹ lại Lưu Chiến Hằng, không biết do tâm lý hay sao đó, nhưng cô thật sự cảm giác Lưu Chiến Hằng có nét quen quen.
Cô chưa kịp nhớ ra rốt cuộc đây có phải là người quen hay không, thì sau lưng cô vang lên một loạt tiếng bước chân.
Giọng phụ nữa vang lên: “Anh cảnh sát, ở đây này.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, thấy bà lão đang dẫn đường cho cảnh sát tiến về hướng nhà cô.
Bà lão bà nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền lên tiếng quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Nguyễn Tri Hạ nhận ra bà lão này, nhà bà ở đối diện xéo với nhà cô, đôi khi ra cửa nhìn thấy cũng có chào hỏi qua lại.
Bà lão ở một mình, cũng ít khi lên mạng xã hội, nên đương nhiên cũng không biết chuyện của Nguyễn Tri Hạ, chỉ là bà thấy cô cũng ở một mình, có thể vì vậy nên đồng cảm, nên cũng có thiện cảm với cô hơn.
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng kêu: “Bà.”
Bà lão đi đến trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn vào bên trong thấy Lưu Chiến Hằng đang ngồi trên sofa cũng đang nhìn ra hướng chỗ bà đứng, bà liền kéo Nguyễn Tri Hạ ra ngoài: “Cô không sao chứ? Lúc nãy tôi nhìn thấy có người mở cửa đi vào, cũng không để ý lắm, rồi lúc tôi đi dạo dưới lầu lại không thấy xe của cô ở bãi xe, lúc về lại vừa lúc thấy cô mới bước vào nhà, không kịp kêu cô lại, tôi tưởng có kẻ trộm đột nhập vào nhà cô nên liền báo cảnh sát…”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, trong lòng thật sự rất cảm kích bà: “Con không sao, cám ơn bà.”
“Người đàn ông đó…” Bà lão chỉ tay vào bên trong nhà cô.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn theo, Lưu Chiến Hằng đang nhìn cô với vẻ mặt như cười như không.
Nguyễn Tri Hạ mím môi: “Con không biết người đó.”
Cuối cùng, Lưu Chiến Hằng bị cảnh sát đưa đi.
Nhưng cũng chỉ ghi chép lấy lời khai, Nguyễn Tri Hạ cũng đi theo.
“Họ tên?”
“Lưu Chiến Hằng.”
“Nghề nghiệp.”
“Bác sỹ tâm lý học chuyên ngành tâm lý phạm tội, mới từ Úc về, vẫn chưa đi làm.”
Cảnh sát nghe đến đấy đột ngột dừng bút. . Truyện Tiên Hiệp
Cảnh sát đưa anh về đồn chỉ vì lý do phi pháp đột nhập nhà người khác, cho nên cả Lưu Chiến Hằng và Nguyễn Tri Hạ đều có mặt ở đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Nguyễn Tri Hạ nghe đến đó cũng có chút sửng sốt.
Cô quay đầu lại nhìn Lưu Chiến Hằng, hình như Lưu Chiến Hằng cũng cảm giác được cô đang nhìn anh, nên cũng quay đầu chớp chớp mắt nhìn cô.
Viên cảnh sát đang ghi lời khai cho Nguyễn Tri Hạ nghe thấy lời khai nghề nghiệp của Lưu Chiến Hằng cũng hơi bất ngờ, anh cảnh sát đứng dậy đi qua chỗ viên cảnh sát đang ghi lời khai cho Lưu Chiến Hằng cuối xuống nói nhỏ cái gì đó.
Sau đó, viên cảnh sát còn lại cũng có vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Viên cảnh sát ho nhẹ ra hiệu, rồi lên tiếng tiếp tục hỏi, nhưng giọng điệu đã khách sáo hơn lúc nãy: “Anh Lưu, sao anh lại xuất hiện trong nhà của Cô Hạ?”
“Bạn lâu ngày không gặp, đùa chút thôi.” Mặt Lưu Chiến Hằng cười cười, nói như đó là sự thật.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Lưu Chiến Hằng liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, lấy điện thoại mở tấm hình lúc nãy ra cho viên cảnh sát xem: “Nè, nhìn xem, tôi là ‘bạn’ của cô ấy mà, chắc cô ấy giận vì tôi đột xuất về mà không báo trước cho cô ấy biết, nên trong lòng …”
Khi Lưu Chiến Hằng nói đến từ ‘bạn’, anh đặc biệt nhấn mạnh từ đó, còn gật gật đầu nhìn viên cảnh sát, giống như ý muốn ám chỉ ‘anh hiểu mà’.