Tư Mộ Hàn là một người rất kín miệng, lúc anh không muốn nói chuyện gì, người nào cũng đừng hòng cạy được miệng của anh.
Cô thế mà còn cho rằng, mình có thể dùng phương pháp dịu dàng, đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của anh.
Cô thiếu chút nữa đã quên mất, Tư Mộ Hàn vốn dĩ không phải là người bình thường.
Nguyễn Tri Hạ nhớ đến dáng vẻ một mình anh đứng trước bia mộ, trong lòng khẽ động, cô thở dài nói: “Em chỉ lo lắng cho anh mà thôi, Thời Dũng nói, hôm nay anh hút hết một bao thuốc lá.”
Tư Mộ Hàn nheo mắt lại, dáng vẻ rất hưởng thụ: “Thời Dũng nói cho em biết à?”
Nguyễn Tri Hạ đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Tư Mộ Hàn hơi là lạ: “Cậu ta và Cố Tri Dân đều có số điện thoại của em hả?”
“…” Hiện tại hình như không phải là lúc thảo luận về đề tài này.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh không muốn nói thì thôi vậy.”
Cô nói như thế, trong lời nói mang theo một phần nào đó hờn dỗi, kết quả Tư Mộ Hàn thẳng thắn lên tiếng: “Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ tức giận đến mức ném máy sấy tóc xuống ghế sofa: “Anh tự sấy tóc đi!”
Tư Mộ Hàn mở mắt, kéo Nguyễn Tri Hạ lại, giọng điệu của anh rất nghiêm túc: “Em đang làm, sao có thể bỏ dở giữa chừng như thế.”
“Anh quản em à?” Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn anh.
Tư Mộ Hàn kéo cô vào trong ngực: “Tuy anh không quản được, nhưng anh vẫn cần trị cho em biết tầm quan trọng của anh.”
Nguyễn Tri Hạ không cam lòng yếu thế, cô hất cằm lên. . Truyện Hài Hước
Một giây sau, Tư Mộ Hàn đột nhiên đặt cô xuống ghế sofa, đưa tay cào ngứa cô.
“Ối…”
Nguyễn Tri Hạ nhất thời không đề phòng, cô bị động tác của Tư Mộ Hàn dọa sợ đến mức hét lên một tiếng, nhìn thấy tình thế không ổn, cô xoay người lên muốn chạy trốn.
Thế nhưng cô đâu phải là đối thủ của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đưa tay ra kéo cô lại.
So với cô, Tư Mộ Hàn càng biết rõ những điểm mẫn cảm trên người cô hơn, anh vừa ra tay, Nguyễn Tri Hạ liền không thể ngừng cười.
“Tư Mộ Hàn, anh bỏ tay ra… Ha ha ha…”
Ban đầu Nguyễn Tri Hạ còn có thể chống đỡ được, nhưng phía sau, cô dứt khoát cầu xin tha thứ.
Cô cười đến mức sắp chảy cả nước mắt, cuối cùng Tư Mộ Hàn buông lỏng tay, đỡ cô lên.
Tư Mộ Hàn giúp cô lau nước mắt, hỏi cô: “Anh có trị được em không?”
Nguyễn Tri Hạ hất tay anh ra: “Anh đừng nói chuyện với em! Ngây thơ!”
“Anh ngây thơ ư?” Tư Mộ Hàn nhướn mày: “Vậy chúng ta thử lại lần nữa.”
Nguyễn Tri Hạ nhân lúc anh còn chưa kịp phản ứng, cô vội vàng đứng dậy chạy vào trong phòng ngủ, khóa trái cửa lại: “Đêm nay anh ngủ bên ngoài nhé.”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn đen thui: “Nguyễn Tri Hạ!”
Nghe thấy giọng nói ẩn chứa tức giận của Tư Mộ Hàn, trong lòng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vui vẻ.
Chẳng qua Nguyễn Tri Hạ không có khả năng thật sự để Tư Mộ Hàn ngủ ở bên ngoài, cuối cùng cô vẫn để anh đi vào phòng.
Chỉ là mãi cho đến lúc gần đi ngủ, Nguyễn Tri Hạ mới mơ hồ nhớ ra, Tư Mộ Hàn hình như chưa trả lời vấn đề của cô.
Bản lĩnh chuyển đề tài của Tư Mộ Hàn, thật đúng là càng ngày càng giỏi.