Nguyễn Tri Hạ nằm ngửa trên giường, đôi mắt xinh đẹp trong suốt bịt đầy hơi nước, mặt mày đỏ ửng, hô hấp thở nhẹ, một bộ dáng ôn nhu mềm mại mặc người chà đạp.
Hô hấp Tư Mộ Hàn vốn đã ổn định giờ lại hít sâu thêm mấy cái, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Tôi còn có thể vô sỉ hơn nữa, em có muốn thử hay không?”
Nguyễn Tri Hạ nghe câu này của anh liền tỉnh táo lại, đôi mắt khôi phục trấn tĩnh, giương mắt đã thấy khuôn mặt anh sát trước mặt mình, cô kiềm nén tức giận trong lòng, hung hăng vươn tay vung về phía anh.
Nhưng mà, bàn tay cô lại bị Tư Mộ Hàn nhanh tay chặn lại.
Tư Mộ Hàn nhếch môi, nụ cười sâu cầm tay cô đưa đến môi mình, in một nụ hôn xuống lòng bàn tay mềm mại của cô: “Tôi chỉ thích người phụ nữ nhanh tay nhanh chân như chị dâu thôi.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Người đàn ông này thật vô sỉ không có giới hạn mà!
Cô không rút tay về được, bị người ta giữ chặt chỉ đành kìm nén cơn giận nói: “Tôi là chị dâu nhà anh!”
Tư Mộ Hàn dường như không nhận ra giọng nói cô tràn đầy tức giận mà cười càng sâu: “Anh họ đã xuất ngoại rồi, không đến mười ngày nửa tháng sẽ không quay lại đây, khoảng thời gian này sẽ không có ai đến biệt thư làm phiền chúng ta đâu, có phải rất kích thích hay không?”
Kích thích cái đầu anh!
Cô cũng không muốn chơi cái gì yêu đương ngược luyến với chú em chồng đâu!
Tư Mộ Hàn thấy sắc mặt cô càng lúc càng kém đi, cũng không muốn đùa giỡn cô nữa, đứng dậy liền thu lại ý cười, chăm chú hỏi cô: “Muốn ăn gì, tôi bảo người đi nấu cho.”
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng: “không muốn ăn gì cả.”
Cô chỉ hi vọng anh lập tức ra ngoài!
Tư Mộ Hàn thờ ơ đối với thái độ lạnh lùng của cô, tự nói: “nấu cháo vậy, xào chút rau.”
Anh bước ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ liền nhảy xuống giường bước đến nhà vệ sinh.
Cô phải xác định lại, cô và “Tư Gia Thành” có thật sự làm việc đó hay chưa.
Việc eo đau lưng mỏi rất bình thường, nhưng cái nào đó bộ vị của cô cũng không có cảm giác khó chịu gì.
“Tư Gia Thành” dù không phải là người tốt gì, nhưng cô không tin anh lại là loại người sẽ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn như vậy.
Cô khóa trái của phòng vệ sinh, kiểm tra cơ thể mình, phát hiện trên người cũng không có dấu vết gì, nhảy vài cái cũng không cảm nhận được chỗ đó khó chịu chút nào.
Cô biết ngay, “Tư Gia Thành” lừa cô.
Thật là ngây thơ mà, một người đàn ông không có việc gì làm lại dùng chuyện này trêu chọc cô, rất vui sao chứ?
Nguyễn Tri Hạ thở dài một hơi, bước đến bồn rửa chuẩn bị rửa mặt, kết quả khi cô nhìn thấy chính mình trong gương, liền ngây người.
Khuôn mặt trang điểm xấu xí của cô bị người ta tẩy đi rồi…
Bởi vì hôm qua phát sinh quá nhiều chuyện, sắc mặt cô có phần tiều tụy, nhưng cô còn trẻ, chút xíu tiều tụy đó không thể làm cô trở nên xấu đi được, chỉ mang lại một chút cảm giác suy nhược khiến người ta không đành lòng thôi.
Nguyễn Tri Hạ vừa nãy vừa thả lỏng tí xíu đã lập tức cứng người lại.
*** . ngôn tình hài
Sau nửa tiếng đồng hồ, Tư Mộ Hàn mới lên lầu gọi Nguyễn Tri Hạ dùng bữa.
Vừa vào phòng liền phát hiện trên giường không có ai.
Anh đứng ngay cửa phòng dừng một lát, mới xoay người thì bắt gặp Nguyễn Tri Hạ không biết đứng sau lưng tự lúc nào.
Mặt Nguyễn Tri Hạ không chút biểu cảm nào mà nhìn anh: “tại sao tôi không mở được cửa phòng mình nữa?”
Vừa nãy cô muốn quay lại phòng mình, nhưng cô dùng hết sức lực bú sữa cũng không thể mở được cánh cửa phòng ra
“Khóa cửa bị hư rồi.” Giọng điệu Tư Mộ Hàn bình thản, không phân biệt được là giả hay là thật.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh đầy nghi ngờ, tối qua lúc cô ra ngoài không phải cửa vẫn còn rất tốt sao?