Tư Mộ Hàn giống như có chút mệt mỏi, đưa tay lên ấn vào chân mày, hơi nhắm mắt lại tựa vào ghế sofa, âm thanh trầm thấp lạnh lùng: “Ông nội của em cũng từng nói, ở hiện trường vụ án có nhìn thấy cô anh.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi: “Rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?”
Nhưng cô cũng biết đây không phải lúc tính toán với anh.
“Ông nội em chính vì nhìn thấy cô anh cho nên mới bị ba anh ép ra nước ngoài ‘dưỡng lão’?” Nói như vậy là cái gì cũng thành dễ hiểu rồi.
Nguyễn Tri Hạ đề nghị: “Hay là như này, chúng ta đi tìm ông nội em hỏi chuyện này.”
Nhưng, Tư Mộ Hàn vẫn từ chối lời đề nghị của cô: “Không cần đâu.”
“Nhưng…”
Nguyễn Tri Hạ còn muốn nói gì đó, Tư Mộ Hàn đã cắt ngang lời cô: “Đã muộn rồi, chuẩn bị đi ngủ thôi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra Tư Mộ Hàn không muốn nói về việc này nữa, cô cũng không nói nữa.
Tư Mộ Hàn trước đây cũng khá thân thiết với Tư Liên, Tư Liên lại còn là bạn thân của mẹ anh, nếu như chân tướng vụ bắt cóc năm đó có liên quan đến Tư Liên, như vậy…
Nhưng họ tại sao lại làm vậy với Tư Mộ Hàn và mẹ anh?
Đối với mẹ Tư Mộ Hàn, một người là người chồng đầu ắp tay gối của bà, một người lại người bạn tốt nhất của bà.
Hai người này lại cùng nhau hại bà?
Tư Mộ Hàn đứng dậy, nhìn Nguyễn Tri Hạ vẫn ngồi trên sofa không động đậy, anh đưa tay lôi cô đi, động tác không có chút dịu dàng nào.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc hô lên, Tư Mộ Hàn đưa tay ra ngăn ở viền môi cô, ý là bảo cô đừng nói gì.
Sắc mặt của anh vô cùng nghiêm túc và trang trọng: “Nguyễn Tri Hạ, chuyện này không cho phép em nhúng tay vào, không được đi tìm ông nội em, cũng không được lặng lẽ tự đi thăm dò tin tức, càng không được đi tìm Tư Liên hay Tư Đình Phong.”
Nguyễn Tri Hạ đương nhiên sẽ không đồng ý.
Nhưng biểu tình của Tư Mộ Hàn quá dọa người rồi, Nguyễn Tri Hạ bứt rứt mãi, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Anh thật là vô lý.”
Tư Mộ Hàn trầm giọng tiếp tục nói: “Vậy bây giờ anh sẽ nói đạo lý với em, chỉ cần em không xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không sao, nếu như em xảy ra chuyện vậy thì chính là tước đi mạng sống của anh.”
Ngữ khí của anh không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng mỗi chữ nói ra đều rất rành mạch rót vào tai cô, công kích màng nhĩ cô, khiến cô rất lâu không phản ứng lại.
Tư Mộ Hàn nhìn cô rất lâu không có phản ứng gì, chau mày: “Em đã nghe rõ lời anh nói chưa?”
Nguyễn Tri Hạ có chút lờ mờ, hỏi thăm dò: “Em nghe rõ rồi, nhưng không nghe hiểu lắm ý của câu nói, anh có muốn nói lại lần nữa không?”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, nhẹ nhàng chớp mắt: “Còn muốn nghe lại?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Tư Mộ Hàn cong môi, Nguyễn Tri Hạ cho rằng anh thật sự sẽ nói lần nữa, liền vểnh tai chuẩn bị nghe lại.
Kết quả, ngay sau đó, Tư Mộ Hàn trực tiếp bế cô lên, đi vào phòng tắm.
Nguyễn Tri Hạ ở trong lòng anh vẫn tiếp tục cãi: “Không phải anh nói lại lần nữa sao?”
“Anh chưa từng nói như vậy.” Tư Mộ Hàn nhàn nhạt công kích lại.
Nguyễn Tri Hạ bất mãn bấu vào ngực anh: “Vậy anh còn hỏi em có phải muốn nghe không làm gì!”
“Chỉ là hỏi một chút thôi.”
“…”