Chỉ có điều, giấy tờ giả của Nguyễn Tri Hạ là một cái tên rất bình thường, về số thẻ căn cước thì Thẩm Sơ Hoàng không nhớ được.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn Tư Mộ Hàn tức giận đến mức sắp phát điên mà vô cùng đắc ý nói: “Tri Hạ ở nước ngoài còn có giấy tờ giả, cô ấy thông minh như vậy, anh nghĩ anh còn có thể tìm được cô ấy sao?”
Tư Mộ Hàn tức giận tới mức cười ngược: “Anh nghĩ Thẩm thị các anh có thể sống qua ngày mai sao?”
Qua mười giờ bay, máy bay cuối cùng cũng tới nơi.
Trong loa phát thanh, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên, nhắc nhở các hành khách, máy bay sắp hạ cánh.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy một mặt biển xanh ngắt.
Đây là đất nước duy nhất trên thế giới có bốn mặt đều là biển, có rất nhiều động thực vật đặc biệt và phong cảnh tự nhiên.
Rất trùng hợp, đây cũng là đất nước mà Nguyễn Tri Hạ đã từng mong ước được đến.
Cô còn từng nói với Thẩm Sơ Hoàng về chuyện này.
Nhưng đó là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Cô đoán Thẩm Sơ Hoàng đặt vé máy bay tới đất nước này cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.
Vừa xuống khỏi máy bay, Nguyễn Tri Hạ cảm giác được hơi nóng phả vào mặt.
Xung quanh đất nước này đều là biển, tháng một vừa vặn là thời điểm ấm áp nhất ở đây.
Nguyễn Tri Hạ theo dòng người đi ra ngoài.
Cô có vẻ cô độc, không mang theo bất kỳ hành lý nào, một gương mặt xinh đẹp phương đông đi giữa đám người lại có phần cô đơn dễ làm cho người khác chú ý.
Người qua lại đều tò mò nhìn về phía cô.
Thật may khi đi học, Nguyễn Tri Hạ tương đối nghiêm túc, cho dù tiếng Anh không tính là quá tốt, nhưng giao tiếp cơ bản vẫn không thành vấn đề.
Cô vẫy xe tới một khách sạn gần đó và thuê phòng, chưa kịp nghỉ đã ra ngoài mua máy tính.
Trước đó cô gửi kịch bản cho Tần Thủy San chỉ có nửa phần đầu. Bây giờ chắc chắn Tần Thủy San đã biết, cũng không rõ tức giận tới mức nào.
Nguyễn Tri Hạ đăng nhập vào email của mình, trong đó có mấy bức thư điện tử chưa đọc.
Bức thư thứ nhất là do Thẩm Sơ Hoàng gửi tới, thời gian là gần ba giờ trước, khi đó cô vừa xuống máy bay.
Bức thư thứ hai là của Tần Thủy San, mấy lá thư phía dưới đều là của Thẩm Lệ gửi.
Cô dùng hòm thư này khi còn đi học nên không có mấy người biết, phần lớn chỉ dùng để làm việc. Mà bạn bè cô rất ít, cũng không liên hệ với hòm thư cá nhân nào khác.
Nguyễn Tri Hạ di chuyển con chuột, kéo đến lá thư chưa đọc cuối cùng, mở lá thư mà Thẩm Lệ gửi tới sớm nhất.
Lá thư cuối cùng này là do Thẩm Lệ gửi tới cho cô vào ngày cô châm lửa đốt biệt thự mấy hôm trước.
Sau khi cô châm lửa đốt biệt thự thì không dùng điện thoại nữa. Cách duy nhất để Thẩm Lệ có thể liên hệ với cô cũng chỉ có gửi email cho cô mà thôi.
Cô mở lá thư này ra.
Chỉ nhìn câu đầu tiên, Nguyễn Tri Hạ đã nhịn không được mà bật cười.
“Nguyễn Tri Hạ, mẹ kiếp cậu đi đâu vậy? Biệt thự cháy sạch cũng không thấy người đâu. Đây chính là có chừng mực mà cậu đã nói à? Nhìn thấy thư của tớ thì nhanh liên hệ lại, nếu không tớ sẽ dán ảnh của cậu trên trang web tìm bạn tình đấy…”
Thẩm Lệ thật ra có chút trẻ con, bị chọc giận liền thích nói những lời nhảm nhí để uy hiếp cô.
Ngay sau đó, Nguyễn Tri Hạ mở ra lá thư tiếp heo.
“Tớ biết cậu chắc chắn còn sống!! Sống thì chít lên một tiếng đi!! Nếu không ngày mai bà cô đây sẽ dán ảnh của cậu…”
Tiếp theo là lá thư thứ ba: “Đập ngựa, kêu một tiếng.”
Nguyễn Tri Hạ bật cười, gửi lại cho Thẩm Lệ một lá thư rất ngắn gọn: “Tất cả đều tốt, không cần nhớ.”