“Đúng vậy.” Nguyễn Tri Hạ hơi hất cằm lên, nói nửa đùa nửa thật: “Em nghiên cứu một lúc mới phát hiện ra mình không thể trốn được từ phòng vệ sinh.”
Gương mặt Tư Mộ Hàn chợt trở nên lạnh lùng, nói ra một câu gần như rít lên qua kẽ răng: “Chọc giận anh sẽ không có lợi cho em đâu.”
Nguyễn Tri Hạ buông tay: “Không chọc giận anh, không phải em cũng không lợi gì sao?”
Hơn nữa, nhìn Tư Mộ Hàn có vẻ tức giận, trong lòng cô lại cảm thấy có chút hài lòng.
…
Ăn sáng xong, Tư Mộ Hàn liền dẫn theo Nguyễn Tri Hạ trả phòng, chuẩn bị trở về thành phố Hà Dương.
Ra tới cửa khách sạn, Thời Dũng và Tư Mộ Hàn đứng nói chuyện, Nguyễn Tri Hạ lại chú ý tới những chiếc xe đỗ ở lối vào chỗ để xe.
Khi liếc mắt nhìn qua, cô không nhìn thấy biển số ghi trên tờ giấy.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng cô thấy biển số xe kia vô cùng quen mắt, nói cách khác chủ nhân của biển số xe và cô có quen biết, đồng thời còn biết được tình cảnh của cô bây giờ.
Rõ ràng người đó muốn giúp cô.
Mà cơ hội duy nhất của cô có thể bỏ chạy khi ở bên cạnh Tư Mộ Hàn chính là lúc này.
Một khi lên xe của Tư Mộ Hàn, cô cũng chỉ có thể theo Tư Mộ Hàn quay về thành phố Hà Dương.
Lúc này, cô mới để ý thấy có một chiếc xe màu đen xuất hiện ở lối ra cách đó không xa.
Chiếc ô tô lùi về phía sau hai mét lại tiến tới hai mét.
Hành vi kỳ lạ này khiến cho Nguyễn Tri Hạ chú ý.
Cô đi về phía trước hai bước, liền nhìn thấy rõ biển số xe của chiếc xe kia.
Biển số xe của chiếc xe kia chính là biển số xe đã được viết trên tờ giấy.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ hơi kích động, cũng có chút khẩn trương.
Cô quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đang đứng cách cô hai mét, thấy cô nhìn lại thì vẫy tay ra hiệu cho cô đi qua.
Tim Nguyễn Tri Hạ đập thình thịch, vô cùng căng thẳng.
Bây giờ có một cơ hội đang ở trước mắt, để cô có thể rời khỏi sự khống chế của Tư Mộ Hàn, cô làm sao có thể bỏ qua được.
Cô đi về phía Tư Mộ Hàn, khóe mắt lại liếc nhìn chiếc xe màu đen cũng đang đi về phía bên này, càng lúc càng gần…
Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen1.one. truyện teen hay
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn qua. Với khoảng cách từ chỗ cô tới chiếc xe kia, nếu như lát nữa cô chạy thì nhiều lắm chỉ mất có nửa phút.
Chỉ cần nửa phút…
Trong lúc đang suy nghĩ, cô đã đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn cầm tay cô, trong mắt lộ ra ý cười: “Chúng ta trở về thành phố Hà Dương thôi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy ý cười của anh mà cảm thấy vô cùng chói mắt.
Mặc dù trong lòng Nguyễn Tri Hạ đã sôi sục tới không chịu nổi nữa, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: “Vậy sau khi trở về chúng ta ở đâu?”
Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn có chút nuông chiều: “Em muốn ở đâu cũng được.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Nguyễn Tri Hạ vẫn kín đáo liếc nhìn chiếc xe kia, trong lòng hạ quyết tâm, lại ngẩng đầu hôn lên môi của Tư Mộ Hàn.
Cô bất ngờ hôn làm cho Tư Mộ Hàn ngẩn người, bị động mặc cho Nguyễn Tri Hạ hôn vài giây mới kịp phản ứng, giơ tay ôm lấy eo của cô.
Thời Dũng và các vệ sĩ đứng bên cạnh đều vô cùng tự giác quay lưng lại.