“Cậu chủ!”
Tư Mộ Hàn vung nắm đấm lên đánh lên người Thời Dũng.
Sức lực của Tư Mộ Hàn rất lớn, Thời Dũng bị một cú đấm này của anh đánh cho bay ra ngoài, sau đó Tư Mộ Hàn sải bước đi qua, bàn tay anh lại nắm chặt.
Thời Dũng đau đến hít một ngụm khí lạnh, nhưng vẫn không đánh trả lại, tùy ý để Tư Mộ Hàn đánh anh ta.
Lúc này, Cố Tri Dân cũng chạy đến, anh ta nắm lấy cánh tay của Tư Mộ Hàn: “Mộ Hàn, cậu bình tĩnh lại một chút!”
Bây giờ Tư Mộ Hàn đã hoàn toàn mất đi lý trí, đâu thể nghe lọt những lời của Cố Tri Dân, ngay cả Cố Tri Dân cũng bị anh đánh.
Lúc trước gia đình của Cố Tri Dân cũng lăn lộn trong nghề, bản lĩnh của Cố Tri Dân cũng không tầm thường, nhưng cũng không chịu nổi cú đánh của Tư Mộ Hàn đang mất lý trí này. . truyện đam mỹ
Cuối cùng, cả hai người đều đầy vết thương, mệt đến mức không thể nhúc nhích, trực tiếp nằm trên đống than đã bị cháy đen.
Lúc hai người đánh nhau, Thời Dũng cũng không ngăn cản bọn họ, chỉ dẫn người đi lục soát bên trong và bên ngoài biệt thự một lần nữa.
Cũng giống như trong dự đoán, không hề có một chút vết tích.
Vụ cháy này đã cháy rụi tất cả.
Lúc Thời Dũng đi tới bên cạnh Tư Mộ Hàn, giọng nói có chút khàn khàn: “Không tìm thấy mợ chủ.”
Lúc Thời Dũng nói xong, anh ta đã chuẩn bị xong việc mình sẽ bị đánh.
Nhưng nắm đấm trong dự đoán của anh ta không hề rơi xuống.
Sau khi Tư Mộ Hàn nghe anh ta nói xong, không hề có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà đã bị cháy đen, giống như không nghe thấy lời của Thời Dũng.
Thời Dũng quay đầu nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân phun ra một ngụm máu vào đống tro bên cạnh, vươn tay chống đỡ cơ thể, thô lỗ lauvết máu trên khóe môi mình: “Đừng để ý đến cậu ta, cứ để cậu ta phát điên đi, mẹ kiếp, ông đây sắp không bò dậy nổi rồi, Thời Dũng mau tới đây đỡ tôi một lát…”
Thời Dũng đi tới đỡ Cố Tri Dân đứng dậy.
Cố Tri Dân lắc lư cơ thể một lát mới có thể đứng vững.
Tư Mộ Hàn đúng là xuống tay độc ác, nếu không phải anh đã từng rèn luyện cho nên vẫn có thể đánh với Tư Mộ Hàn, bằng không thì lúc này anh đã nằm trong phòng cấp cứu rồi.
Đụng đến vết thương, Cố Tri Dân đau dến hít một ngụm khí lạnh, dựa vào Thời Dũng nói nhỏ: “Cứ để cậu chủ của cậu yên tĩnh một lát, không cần để ý đến cậu ta.”
Mặc dù Thời Dũng có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.
Cố Tri Dân được Thời Dũng đỡ đi ra ngoài, anh nhìn thấy có phóng viên đang đưa lưng về phía biệt thự đã bị cháy rụi để phỏng vấn trực tiếp.
Cố Tri Dân vội vàng đi vòng sang đường khác rồi ngồi vào xe.
Nhưng Thời Dũng thì không may mắn như thế.
Con mắt tinh tường của phóng viên đã nhìn thấy Thời Dũng, lập tức xông tới đây.
“Xin hỏi anh có phải là cấp dưới của cậu Tư không? Có phải mợ Tư vẫn còn ở bên trong không? Cô ấy là sợ tội nên tự sát sao?”
“Lúc nãy tôi đã nhìn thấy cậu Tư đi vào trong, anh ấy đang làm gì ở bên trong, khi nào sẽ đi ra?”
“Nghe nói, ngày hôm nay mợ Tư đã nhận được lệnh triệu tập của tòa án, cô ấy lựa chọn tự sát vào hôm nay, có phải đã chứng minh cho việc, cô ấy đúng là người đã đẩy ông Tư xuống cầu thang?”
“…”
Câu hỏi của phóng viên đều vây quanh Nguyễn Tri Hạ, câu sau càng sắc bén hơn câu trước.
Thời Dũng chỉ lạnh nhạt nói: “Không thể trả lời.”
Sau đó, có vệ sĩ tới đuổi phóng viên này đi.