Tư Đình Phong và Tư Liên là hai anh em ruột, hai ngày nay hai người ở chung xem ra, quan hệ của hai người rất tốt.
Nếu như hai người chỉ là đi cùng đường tán ngẫu bình thường, ngược lại cũng không việc gì.
Thế nhưng hai người bộ dạng sợ hãi cảnh giác, nhìn rất lén lút vô cùng khả nghi.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, liền đi theo.
Bởi vì là đêm ba mươi, người giúp việc trong nhà cổ so với bình thường cũng ít hơn một chút, bọn họ vừa mới ăn bữa cơm tất niên xong, lúc này những người giúp việc kia cũng đang ăn cơm tất niên.
Cho nên, dọc đường Nguyễn Tri Hạ đi, hầu như không gặp người giúp việc nào.
Cô đi theo Tư Đình Phong và Tư Liên, thấy Tư Đình Phong dẫn Tư Liên đi vào phòng của mình.
Lúc đóng cửa, Tư Đình Phong còn ở cửa nhìn xung quanh một cái.
Nguyễn Tri Hạ hết sức cảnh giác lắc người một cái trốn ở bên cạnh chỗ rẽ.
Lúc đi ra, cửa phòng đã đóng.
Nguyễn Tri Hạ đi tới trước của phòng Tư Đình Phong, áp tai vào cửa cẩn thận nghe hai người đang nói cái gì.
Cô cảm thấy hai người này chắc chắn có bí mật gì đó.
Tư Liên là mẹ Trần Tuấn Tú, hai tháng nay Trần Tuấn Tú đột nhiên bất thường chống lại Tư Mộ Hàn, mà Tư Mộ Hàn đối với Tư Liên rõ ràng cũng không quá gần gũi.
Trước đây quan hệ Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú, Tư Gia Thành đều tốt, và quan hệ với Tư Liên tất nhiên cũng không tệ, anh sẽ không vô duyên vô cớ không gần gũi với Tư Liên.
Cho dù là Trần Tuấn Tú có vấn đề, anh cũng không thể vì Trần Tuấn Tú mà đối xử lạnh nhạt với Tư Liên.
Dựa vào bản thân Tư Gia Thành có thể nhìn ra được, anh cũng không vì thù hận với Trần Tuấn Tú, mà đối xử lạnh nhạt với Tư Gia Thành.
Như vậy xem ra, bản thân Tư Liên chắc chắn cũng có vấn đề.
Vừa nghĩ như vậy, Nguyễn Tri Hạ liền cảm thấy nhà giàu thật đúng là phiền phức.
Nhiều bí mật như vậy.
Phòng này hiệu quả cách âm rất tốt, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không nghe được gì.
Nếu không nghe được gì, vậy Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ đành phải quay người rời đi. . Truyện Dị Giới
Cô đi không bao xa, chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng cửa mở.
Nguyễn Tri Hạ có lẽ vì có tật giật mình, liền chạy.
Cô chạy đến chỗ rẽ, làm dịu hô hấp một chút, mới thò đầu nhìn, cô phát hiện Tư Đình Phong và Tư Liên hai người đã rời đi.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới thở dài một hơi, về đến phòng vào WC rồi đến phòng ăn.
Đến phòng ăn, cô liền bắt gặp Tư Mộ Hàn bước chân vội vã.
Tư Mộ Hàn vừa nhìn thấy cô, liền dừng bước, nhíu mày hỏi cô: “Sao lâu vậy mới quay lại?”
Nguyễn Tri Hạ mím môi, nghĩ chuyện vừa rồi ngoại trừ chứng minh Tư Đình Phong và Tư Liên hai người có thể có bí mật gì bên ngoài, thì cũng không thể nói rõ cái gì.
Dù sao ai mà không có chút bí mật chứ?
Cho nên, cô cũng không muốn nói cho Tư Mộ Hàn, nén ra hai chữ: “Táo bón.”
Tư Mộ Hàn nhướn mày, sờ sờ đầu cô, dắt cô vào.
Lúc Nguyễn Tri Hạ đi vào, liền phát hiện Tư Đình Phong đã ở trong phòng ăn.
Giống như cảm nhận được ánh mắt Nguyễn Tri Hạ, Tư Đình Phong quay đầu lại nhìn cô một cái, hơn nữa còn nhìn cô cười cười.
Bởi vì chuyện vừa rồi, Nguyễn Tri Hạ thấy nụ cười này của Tư Đình Phong, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng nét mặt cô không biểu hiện ra ngoài, chỉ hướng phía Tư Đình Phong cười cười.