Trong nhà có một người vợ, bên ngoài ông cụ còn nuôi rất nhiều tình nhân nhỏ, cũng có vài đứa con riêng.
Chỉ có điều phần lớn những đứa con đó đều không ra hồn, không có một người nào được ông coi trọng đón vào nhà họ Tư.
Nguyễn Tri Hạ vẫn nghe được chuyện này từ chỗ của Thẩm Lệ.
Ông cụ Tư là một nhân vật lớn, cho dù ông có nuôi rất nhiều phụ nữ và con riêng ở bên ngoài nhưng từ trước đến nay không có người nào đến nhà họ Tư làm ầm ĩ, cũng giữ đủ thể diện cho vợ mình.
Bởi vì kết hôn sớm, cho dù cháu ngoại lớn nhất của ông cụ là Trần Tuấn Tú đã hai mươi tám tuổi, nhưng năm nay ông cụ mới chỉ ngoài bảy mươi.
Ở tuổi này, các cụ già về hưu bình thường đều ở nhà tu thân dưỡng tính, nếu như không có ốm đau thì cơ thể vô cùng khỏe mạnh.
Điều kiện nhà họ Tư tốt như vậy, mọi thứ ăn uống chi phí của ông cụ Tư đều tốt nhất, còn có chuyên gia dinh dưỡng riêng.
Chỉ có điều lúc này ông cụ Tư ngồi cô đơn một mình ở trên sofa, thoạt nhìn có vẻ già nua buồn bã khác thường, trên người cũng bớt đi một phần uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc, trái lại thoạt nhìn có phần mệt mỏi già yếu khiến cho người ta thương xót.
Vào giờ phút này, Nguyễn Tri Hạ cảm giác được rất rõ ràng, ông cụ Tư sống không hề thoải mái.
“Chuyện lúc trước là do ông nội già rồi nên hồ đồ, về sau ông sẽ không nhúng tay vào chuyện của cháu và Mộ Hàn nữa. Hai cháu phải sống cho tốt đấy.”
Giọng ông cụ Tư hơi khàn khàn làm cho người ta có cảm giác như đang căn dặn chuyện hậu sự.
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ thoáng biến đổi, không khỏi cao giọng hơn: “Ông nội!”
Cô biết ông cụ Tư nói về chuyện trước đó đã đưa Tần Thủy San qua. Vì chuyện này mà trong lòng Nguyễn Tri Hạ quả thật có chút oán trách, có khúc mắc với ông cụ nhưng không quá để ý.
Bởi vì Tư Mộ Hàn rất quan tâm cô.
Chỉ cần trong lòng Tư Mộ Hàn có cô, người khác nhìn thế nào, làm như thế nào đều không quan trọng với cô nữa.
Nhưng giọng điệu của ông cụ Tư lúc này làm cho trong lòng cô cảm thấy rất bất an.
“Đi đi, cháu mau đi đi, đã sắp mười giờ rồi đấy. Cháu mau gọi Mộ Hàn qua đây, nếu không đợi lát nữa ông sẽ buồn ngủ mất.” Ông cụ Tư xua tay có vẻ mất kiên nhẫn, không muốn nghe cô nói thêm.
Nguyễn Tri Hạ không yên tâm liếc nhìn ông rồi mới đẩy cửa ra, vội vàng quay về phòng.
Tư Mộ Hàn đang mặc áo ngủ ngồi dựa vào đầu giường chơi trò chơi trên điện thoại, vẻ mặt vẫn vô cảm nhưng thoạt nhìn hình như trò chơi cũng không hay lắm.
Lúc này, anh thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa chứng tỏ căn bản không có tâm tư nào chơi game.
Vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa bước vào, anh liền ném điện thoại sang một bên, đứng dậy xuống giường và đi về phía cô.
“Ông cụ không làm khó dễ gì em chứ?” Tư Mộ Hàn vừa nói chuyện vừa lặng lẽ quan sát cô.
Sau khi xác định cô không có vẻ gì không ổn, lúc này anh mới thu lại ánh mắt quan sát của mình.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, chuyển lời của ông cụ Tư cho Tư Mộ Hàn: “Ông nội bảo anh đi qua đó, bảo là có việc muốn nói với anh. Ông cụ bảo anh qua nhanh lên, tối nay ông buồn ngủ rồi.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy thì suy nghĩ một lát mới hỏi: “Còn gì nữa không? Ông cụ có nói gì với em nữa?”
“Không nói gì. Em chỉ ngồi xem ti vi với ông thôi.” Nguyễn Tri Hạ khẽ nhíu mày: “Nhưng em cảm thấy ông nội có hơi kỳ lạ, giọng điệu cũng khác khác…”
Cô thật sự cảm thấy ông cụ Tư giống như đang căn dặn chuyện hậu sự, nhưng cô không tiện nói thẳng ra trước mặt Tư Mộ Hàn.
Dù sao ông cụ Tư cũng là người thân của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ thở dài: “Anh đi thì biết.”
Cô còn có thể nghe ra được giọng điệu của ông cụ Tư không thích hợp, Tư Mộ Hàn thông minh như vậy thì chắc chắn cũng có thể nghe ra được, nói không chừng còn có thể phát hiện ra vài chuyện gì đó.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ nhíu mày lại thở dài, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
“Thế anh đi đây, em cứ ngủ trước nhé!” Anh dặn dò Nguyễn Tri Hạ một tiếng mới rời khỏi đó.