“Vậy anh đang nghĩ gì thế?” Nguyễn Tri Hạ đi tới và ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh.
Tư Mộ Hàn kéo cô vào trong lòng, tỳ cằm lên trên trán của cô và khẽ nói: “Không có gì.”
“Anh nói dối.” Nguyễn Tri Hạ giơ một ngón tay đặt lên mi tâm đang nhíu chặt của anh, lắc đầu nói: “Chỗ này đã bán đứng anh rồi.”
Tư Mộ Hàn nhìn cô chằm chằm hai giây rồi đột nhiên mỉm cười, cánh tay ôm cô càng chặt hơn, nửa đùa nửa thật nói: “Anh hơi hối hận, trước đây đáng lẽ phải trực tiếp tra tấn Nguyễn Hương Thảo tới chết, vĩnh viễn loại bỏ mối họa về sau mới đúng.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nguyễn Hương Thảo muốn dồn cô vào chỗ chết, cô cũng ghét Nguyễn Hương Thảo. Nhưng từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ phải làm cho cô ta chết thế nào.
Mạng sống vốn phải được tôn trọng, không ai có quyền được tùy tiện kết thúc mạng sống của người khác.
Đây là một quan niệm đã ăn sâu vào trong lòng Nguyễn Tri Hạ.
Hơn nữa, dù sao Nguyễn Hương Thảo cũng là chị ruột của cô, có quan hệ máu mủ với cô.
Cô sẽ cố gắng làm cho Nguyễn Hương Thảo nhận được sự trừng phạt của pháp luật, nhưng không muốn nhìn thấy Tư Mộ Hàn dùng thủ đoạn của mình để đối phó với cô ta.
“Em bị dọa rồi sao?” Tư Mộ Hàn khẽ sờ lên mặt của Nguyễn Tri Hạ: “Em cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy tôi giết người.”
Giọng nói của anh rất khẽ, thậm chí nghe còn dịu dàng hơn giọng nói lạnh lùng không cảm xúc mọi ngày.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ nghe vào trong tai lại có cảm giác lạnh lẽo, chói tai.
Nguyễn Tri Hạ cố gắng tìm lý do thuyết phục anh: “Cô ta sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng, anh…”
“Trừng phạt thích đáng à?” . Truyện Quan Trường
Tư Mộ Hàn cười giễu cợt, giọng điệu châm biếm lại lạnh lùng: “Trừng phạt thích đáng chính là vào tù chừng mười ngày lại được thả ra sao?”
Chỉ bắt giam hơn mười ngày thôi, làm sao có thể khiến cho anh bớt giận được chứ?
Suýt nữa thì vợ con anh đã không còn.
Nguyễn Tri Hạ không tìm được lời nào để bác bỏ lời anh nói.
Cô cảm thấy tất cả đều không nên như vậy.
Cô cũng cảm thấy Nguyễn Hương Thảo bị trừng phạt quá nhẹ. Nhưng cô muốn Tư Mộ Hàn cứ dùng cách thô bạo như vậy để xử lý vấn đề.
Tư Mộ Hàn hôn lên trên trán của cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Cô ta nhất định phải trả giá đắt.”
Nguyễn Tri Hạ há hốc miệng, không biết phải nói gì.
Tư Mộ Hàn thả cô ra, giọng nói có phần dịu dàng hiếm thấy: “Em nên đi ngủ trưa đi.”
Sau khi Nguyễn Tri Hạ mang thai lại có thói quen ngủ trưa. Cô ngủ không lâu nhưng theo thói quen cứ phải ngủ một lát mới được.
Đầu óc của cô hơi rối bời, vì vậy khẽ gật đầu: “Ừ.”
Cô nằm dài trên giường, nhắm mắt cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng chỉ lát sau thì cô đã ngủ mất rồi.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ ngủ thiếp đi, Tư Mộ Hàn mới kéo góc chăn cho cô rồi đứng dậy ra ngoài.
Tư Mộ Hàn cẩn thận đóng cửa lại, đi thẳng đến phía dưới một cây táo trong sân.
Đó là cây táo mẹ anh trồng lúc anh còn rất nhỏ, anh không nhớ chính xác lúc đó mình mấy tuổi nữa.
Bây giờ đang là mùa đông nên cây táo đã rụng sạch không có một chiếc lá nào, nhưng phía dưới không có một chiếc lá khô, bởi vì mỗi ngày đều có người giúp việc quét sạch trong sân.
Phía sau vọng đến tiếng bước chân.
Ngay sau đó, giọng nói của Trần Tuấn Tú vang lên: “Người khác đều nói hai chúng ta có tình cảm tốt, rất thân thiết. Bọn họ cũng chỉ thấy được vẻ bề ngoài mà thôi.” Dáng vẻ của hai người không khác biệt lắm, khi đứng đối mặt với nhau tự nhiên có cảm giác sức mạnh ngang nhau.