Nhưng khi đó cô không biết con gái của giám đốc đài truyền hình tên là Tần Thủy San.
Tư Ân Nhã là lính nhảy dù*, người sáng suốt đều biết thân phận của cô ta không đơn giản, còn Tần Thủy San lại là con gái rượu của giám đốc đài, làm công việc phía sau hậu trường, trong công việc hai người thường xuyên gặp mặt, dáng dấp khá xinh đẹp, dĩ nhiên bị người ta so sánh.
(*Lính nhảy dù: người không có năng lực, đột nhiên được làm ở vị trí cao trong một công ty.)
Cho nên hai người thường xuyên cùng nhau phân cao thấp.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Ân Nhã, cô mới nhớ đến chuyện này.
Tư Ân Nhã chú ý đến trang phục người giúp việc trên người Tần Thủy San, mỉa mai nói: “Đã sớm nghe người ta nói, cô Tần muốn gả vào nhà họ Tư chúng tôi, thật không ngờ cô tình nguyện làm người giúp việc cũng phải vào bằng được nhà họ Tư chúng tôi.”
Tần Thủy San tức đến mức sắc mặt trắng bệch: “Liên quan gì đến cô?”
Lúc đầu Tư Ân Nhã là lính nhảy dù đến đài truyền hình làm MC, Tần Thủy San không biết rõ thân phận của Tư Ân Nhã.
Không nghĩ tới Tư Ân Nhã là người nhà họ Tư.
Thế nhưng cho dù Tư Ân Nhã là người nhà họ Tư thì sao chứ, toàn bộ nhà họ Tư, ngoại trừ ba ông cháu Tư Mộ Hàn, những người họ Tư khác cũng chỉ như thế mà thôi.
Tần Thủy San không để Tư Ân Nhã vào trong mắt.
“Đúng là không liên quan gì đến tôi, thế nhưng bây giờ cô là người giúp việc, hiện tại tôi ra lệnh cho cô đi rót nước cho tôi.” Tư Ân Nhã hất cằm, giọng điệu rất đắc ý.
Trong lòng Tần Thủy San không phục, không lập tức đi làm.
Dù sao cô ta trà trộn vào trong đám người giúp việc đi vào biệt thự của Tư Mộ Hàn, chính là muốn tiếp cận Tư Mộ Hàn, cô ta đã nghĩ tới việc bị Nguyễn Tri Hạ sai vặt, thế nhưng cho tới bây giờ, cô ta chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ bị chính người từng là đối thủ một mất một còn Tư Ân Nhã sai vặt.
Tư Ân Nhã thấy Tần Thủy San đứng yên liền quay đầu, giống như nũng nịu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Chị dâu, đây là người giúp việc mới đến nhà anh chị sao? Em sai cô ta rót cho mình cốc nước, cô ta không chịu làm…”
“Quả đúng là mới tới.” Khóe môi Nguyễn Tri Hạ cong lên, nụ cười không đạt đến đáy mắt: “Chẳng qua là do ông nội đưa đến.”
Tư Ân Nhã nghẹn một hơi, cô ta không nghĩ tới Tư An Lâm lại quan tâm đến Nguyễn Tri Hạ như thế, còn cố ý đưa người giúp việc tới chăm sóc cô.
“Cho dù là ông nội đưa đến cũng nên có bổn phận của người giúp việc.” Tư Ân Nhã nhướn mày nhìn về phía Tần Thủy San, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Tần Thủy San đã từng phát sinh xung đột nhỏ với Tư Ân Nhã, cô ta biết Tư Ân Nhã không phải người tốt lành gì.
Cô ta thấy vẻ mặt Tư Ân Nhã khác thường, nhấc chân lên muốn lùi lại về phía sau.
Thế nhưng, rốt cuộc động tác của cô ta vẫn chậm hơn Tư Ân Nhã một bước.
Bốp!
Trong phòng khách vang lên một âm thanh vang dội, khiến cho những người giúp việc khác nhao nhao nhìn sang bên này.
Ngay cả Nguyễn Tri Hạ cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Tư Ân Nhã.
Tư Ân Nhã cong môi cười, nụ cười khinh thường: “Ngay cả bổn phận của một người giúp việc cũng không hiểu, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cô cho tốt.”
Hai gia thế ngang nhau, sự ganh đua so sánh giữa những cô gái có ngoại hình tương đương nhau rất quyết liệt.
Rõ ràng không ai kém ai, thế nhưng nhất định phải phân cao thấp, điều này có chút kích thích đấy.
“Tư Ân Nhã, cô là loại người gì mà dám đánh tôi chứ!” Tần Thủy San sờ lên mặt mình, đau đến mức nhe răng, hít vào một hơi lạnh.
Thím Hồ không biết từ đâu xông đến, kéo Nguyễn Tri Hạ lùi về phía sau: “Mợ chủ, cô cẩn thận một chút.”
“Không có việc gì.” Nguyễn Tri Hạ không để ý lắm, cô không tin hai người này đánh nhau.