*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này vị trí của bọn họ, cách biệt thự không xa, đã nhìn thấy đèn sáng bên trong biệt thự.
Tư Mộ Hàn nhìn về hướng biệt thự một cái, lúc lên tiếng lần nữa, ngữ khí trở nên lạnh lẽo mà u ám: “Trên thế giới này, cách để người khác biến mất có rất nhiều.”
Ngữ khí uy hiếp, Tiêu Giai Kỳ bị dọa lùi về sau hai bước.
“Tôi chỉ muốn nhìn nó chút mà thôi, tôi không định làm gì khác…..” Giọng của Tiêu Giai Kỳ có chút run.
“Bà xứng để nhìn cô ấy sao?” Tư Mộ Hàn tiến lên phía trước một bước, Tiêu Giai Kỳ bị dọa ngã ngồi trên mặt đất.
Trong mắt Tư Mộ Hàn thoáng qua chút chán ghét, xoay người trở lại trong xe.
Xe chậm rãi hướng về phía biệt thự đi tới, từ trong kính chiếu hậu, dường như còn có thể nhìn thấy bóng người Tiêu Giai Kỳ ở dưới núi.
Nhìn có mấy phần đáng thương.
Nhưng, người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận.
Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Tư Mộ Hàn vừa đi vào, thì có nữ giúp việc tiến lên đón, mặt đầy mừng rỡ nói: “Cậu chủ đã về.”
Tư Mộ Hàn nhìn cũng không nhìn cô ta, đem áo khoác trên người đưa thím Hồ ở phía sau người giúp việc.
Thím Hồ nhận lấy áo khoác của Tư Mộ Hàn, không đợi anh mở miệng đã nói: “Chiều nay mợ chủ ăn xong liền ngủ, tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, đang chuẩn bị đi gọi cô ấy.”
Tư Mộ Hàn gật gật đầu: “Tôi đi.”
Đợi đến khi bóng người Tư Mộ Hàn biến mất, thím Hồ quay người nhìn nữ giúp việc trẻ tuổi, nụ cười hiền hòa trên mặt không còn nữa, ngữ khí hiếm thấy có chút nghiêm nghị: “Làm việc ở đây, phải tự giác một chút, không được đem cậu chủ đi so sánh với những cậu chủ nhà giàu khác.”
Thím Hồ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Tư Mộ Hàn rón rén đẩy cửa vào phòng ngủ.
Nguyễn Tri Hạ vừa mới tỉnh, ngủ quá lâu ngược lại cả người bủn rủn, nằm không cử động được, đưa tay lấy điện thoại đặt ở trên tủ ở đầu giường, nhưng vẫn với không tới.
Một bàn tay xuất hiện, cầm điện thoại vào trong tay anh.
Nguyễn Tri Hạ theo bàn tay đó nhìn lên, đã nhìn thấy mặt mũi ôn hòa của Tư Mộ Hàn.
Mấy ngày gần đây, tính khí của anh càng ngày càng tốt.
Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại không nhúc nhích, mà hỏi anh: “Mới vừa về sao?”
Tư Mộ Hàn gật đầu một cái, đưa tay đỡ cô dậy: “Rửa mặt đi, cùng nhau ăn cơm.”
Lúc hai người ăn cơm, hai nữ giúp việc cứ đứng phía sau Tư Mộ Hàn, ánh mắt dính trên người Tư Mộ Hàn, nhìn thẳng.
Nguyễn Tri Hạ cười như không cười nhìn hai cô giúp việc một cái, không để tâm lên tiếng nói: “Em muốn ăn tôm phù dung của Kim Hải.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, lập tức bỏ đũa xuống: “Anh kêu người đưa tới.”
“Không, anh đi mua cho em.” Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, bộ dạng vô lý kiếm chuyện.
Tư Mộ Hàn kinh ngạc nhíu mày, nhưng ngoài miệng lại nói: “Được.”