Lúc đầu, Tiêu Giai Kỳ gả cho ông, ngoài việc bản thân si mê ông ra, còn vì ông là một người nặng tình.
“Nhiều năm như vậy, tôi vì ông vì cái nhà này bỏ ra bao nhiêu công sức, ông đều không nhìn thấy sao?” Trong mắt Tiêu Giai Kỳ nước mắt đã sắp rơi xuống.
Bà vì cái nhà này vẫn chưa đủ sao?
Bà cảm thấy bà đã tận tâm tận lực rồi.
“Bỏ ra?” Nguyễn Lập Nguyên cười lạnh một tiếng: “Vậy bà đi cầu xin đứa con gái kia đi, kêu nó bỏ qua cho Hương Thảo đi! Hương Thảo chỉ là nhất thời sai lầm mà thôi, Nguyễn Tri Hạ không phải không có chuyện gì sao!”
Lời này lúc trước Tiêu Giai Kỳ từng nói, nhưng mà bây giờ nghe từ trong miệng của Nguyễn Lập Nguyên nói ra, bà lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Hình như câu này không nên nói như vậy.
Nhưng mà, bà nghĩ không ra tại sao không nên nói câu này.
Mấy năm nay, bà đã quen đối xử tốt với Nguyễn Hương Thảo, đã quen cảm thấy Nguyễn Tri Hạ nên nhường Nguyễn Hương Thảo.
Vì vậy, trong tiềm thức của bà, cho dù Nguyễn Hương Thảo làm chuyện gì, Nguyễn Tri Hạ cũng không nên so đo.
Nguyễn Lập Nguyên vẫn còn đang mắng chửi Nguyễn Tri Hạ.
Tiêu Giai Kỳ vốn dĩ bị ông tát cho một cái đã mất hết ý chí, nghe ông vừa lải nhải không ngừng vừa nói những thứ này, trong lòng có chút phiền.
Bà lảo đảo lắc lư từ dưới đất bò dậy: “Chuyện này tôi không giúp được ông, ông tự nghĩ cách đi.”
Bà phí tâm phí sức nhiều năm như vậy, nhưng mà, Nguyễn Lập Nguyên không để những điều đó vào trong mắt.
Bà cũng biết Nguyễn Hương Thảo từ tận đáy lòng xem thường bà, thậm chí còn mắng bà là chó.
Nhưng mà, vì Nguyễn Lập Nguyên, bà đều không để ý tất cả.
Bây giờ đến Nguyễn Lập Nguyên cũng nói như vậy, bà đột nhiên cảm thấy mệt rồi.
Nguyễn Lập Nguyên nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi: “Tiêu Giai Kỳ, bà có ý gì!”
“Không có ý gì.” Tiêu Giai Kỳ sưng nửa gương mặt, lắc đầu một cái: “Chính là cảm thấy thật không có ý nghĩa, ha ha.”
Bà cười so với khóc còn khó coi hơn, hơn nữa sưng nửa gương mặt, nhìn còn có chút dữ tợn.
Nguyễn Lập Nguyên cũng thấy phiền lòng, ông không ngờ rằng trong lúc nguy cấp thế này, Tiêu Giai Kỳ còn gây sự với ông.
Ông cười lạnh một tiếng: “Bà ăn của tôi, mặc của tôi, tôi đối đãi với bà không tệ, bây giờ ngược lại nói không có ý nghĩa gì? Không có ý nghĩa gì thì cút!”
Tiêu Giai Kỳ sắc mặt cứng đờ, giật giật môi, cuối cùng lại không nói câu nào.
Bà đập cửa phòng sách, xuống lầu chạy ra ngoài.
Bà chân trước vừa đi, chân sau liền có người giúp việc đi tìm Nguyễn Lập Nguyên: “Bà chủ mới vừa chạy ra ngoài.”
Nguyễn Lập Nguyên sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tiêu Giai Kỳ đi thật.
Ông không tin Tiêu Giai Kỳ rời xa ông có thể sống qua ngày, còn không phải sớm muộn sẽ trở về sao.
Ông không quan tâm, xua xua tay: “Để bà ta đi.”
Tiêu Giai Kỳ chạy ra từ nhà họ Nguyễn, trên người cũng không mang tiền gì, căn bản không biết nên đi đâu.
Lúc còn trẻ, bà cũng có mấy người bạn thân, nhưng đều là nhà bình thường.
Sau đó gả cho Nguyễn Lập Nguyên, bà liền cắt đứt quan hệ với mấy người bạn đó, bận rộn chăm sóc Nguyễn Lập Nguyên, hai anh em Nguyễn Hương Thảo, dường như không quen biết ai.
Cho dù có, cũng là mấy phu nhân nhà giàu cùng nhau đi mua sắm.