Tư Mộ Hàn không phải là người do dự thiếu quyết đoán, nhưng bởi vì quan tâm quá mức nên mới muốn tiếp tục cho Trần Tuấn Tú một cơ hội.
Nhưng cơ hội mà anh cho Trần Tuấn lại biến thành công cụ mang tới tổn thương cho Nguyễn Tri Hạ.
Nói cách khác, đối với anh mà nói, Trần Tuấn Tú quan trọng hơn cô.
Tư Mộ Hàn để mặc cho Trần Tuấn Tú hết lần này tới lần khác nên mới có thể dẫn đến chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Cố Tri Dân cùng Thẩm Lệ ngồi nghe cuộc đối thoại giữa hai người, hoàn toàn là mơ hồ.
Thẩm Lệ không dám tin nói: “Chuyện này là ảnh đế Trần làm?”
“Tại sao anh ta làm như vậy?” Cố Tri Dân cũng không dám tin.
“Em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.” Nguyễn Tri Hạ nhìn Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ, tớ có thể đến nhà cậu được không?”
Thẩm Lệ lập tức đứng dậy: “Dĩ nhiên có thể.
Thẩm Lệ nói xong, liền kéo cánh tay của Nguyễn Tri Hạ muốn đi ra ngoài.
Tư Mộ Hàn đứng bật dậy, vội vàng đi tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, kéo cô lại: “Về nhà với tôi.”
“Không muốn.” Nguyễn Tri Hạ cụp mắt, nhìn cũng không muốn nhìn anh, mà chỉ gạt tay anh ra, vẻ mặt lạnh như băng.
Con ngươi đen như mực của Tư Mộ Hàn ủ rũ, nhưng xẹt qua rất nhanh, anh siết chặc hàm, trên mặt là vẻ nhẫn nại, hai cánh tay buông thõng bên sườn nắm chặt lại, buông ra rồi nắm chặt lần nữa…
Cuối cùng, anh mấp máy môi, trầm giọng êm ái như đang dỗ con nít: “Vài ngày nữa tôi sẽ đến đón em.”
Giọng điệu không khoan dung, cũng không phải là đang hỏi Nguyễn Tri Hạ, mà là đang thông báo với cô.
“Chúng ta đi thôi.” Nguyễn Tri Hạ không để ý anh, kéo Thẩm Lệ đi ra ngoài.
Cố Tri Dân nhìn Tư Mộ Hàn, muốn nói lại thôi.
“Tôi đi tiễn họ.” Để lại những lời này xong, Cố Tri Dân liền rời đi.
Cả ba đều đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Tư Mộ Hàn.
Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, thật lâu sau mới chậm rãi khuỵu xuống ngồi lên ghế so-fa.
Anh co hai cánh tay, chống cùi chỏ lên đầu gối, tay còn lại đỡ trán, nửa thân trên hơi nghiêng về phía trước, để lộ ra dáng vẻ hết sức mệt mỏi.
Trông thêm mấy phần yếu ớt.
Địa chỉ của Cố Tri Dân cũng được xem là tương đối bí ẩn, đến bây giờ truyền thông vẫn chưa biết.
Nhưng anh ta vẫn không yên tâm nên đang đứng ở cổng khu dân cư nhìn một lúc lâu rồi mới để cho Thẩm Lệ cùng Nguyễn Tri Hạ rời đi.
Thật ra anh ta muốn trực tiếp đưa hai người bọn họ đến chỗ của Thẩm Lệ, nhưng nhớ lại trong nhà vẫn còn một mình Tư Mộ Hàn nên không thể làm gì khác hơn là sau khi nhìn xe của Thẩm Lệ rời đi thì đợi thêm mấy phút nữa ở cổng khu dân cư, chắc chắn không có xe nào giống bọn truyền thông bám theo mới xoay người trở về.
Kết quả ở cửa thang máy, anh bắt gặp Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn mặt mũi lạnh lùng ra khỏi thang máy, giương mắt nhìn về phía Cố Tri Dân: “Mấy ngày này phải làm phiền cậu rồi.” .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Cố Tri Dân biết ý của anh là Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ bây giờ rõ ràng là không muốn gặp Tư Mộ Hàn cho nên cũng chỉ có thể nhờ Cố Tri Dân chú ý đến tình hình của cô nhiều thêm một chút mà thôi.
Cố Tri Dân nói nửa đùa nửa thật: “Từ trước tới giờ, chuyện cậu làm phiền tôi còn ít sao? Có ngày nào mà cậu không làm phiền tôi đâu chứ, tôi còn lạ nữa sao.”
Tư Mộ Hàn không lên tiếng, đang muốn rời đi.
Cố Tri Dân vội vàng gọi anh lại: “Rốt cuộc lần này đã có chuyện gì xảy ra, thật sự có liên quan đến ảnh đế Trần sao?”