Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Lúc này, một chiếc xe hơi dừng trước mặt cô.
Cửa kiếng xe hạ xuống, Thẩm Lệ mặc trang phục cổ trang liền xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Tiểu Lệ?” Nguyễn Tri Hạ lộ vẻ kinh ngạc: “Cậu từ phim trường chạy đến đây sao?”
“Còn phải hỏi.” Thẩm Lệ nhìn xung quanh rồi giục cô: “Lên xe trước đã, nhanh lên.”
Nguyễn Tri Hạ mở cửa xe ngồi vào.
Thẩm Lệ vừa lái xe, vừa hỏi: “Trên mạng có người đang moi móc cậu đó, biết không?”
“Xem rồi.” Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ trở nên căng thẳng.
Thẩm Lệ rõ ràng còn nôn nóng hơn cô: “Gọi điện thoại cho ông chủ chưa?”
“Gọi rồi.” Nhưng không bắt máy.
Nguyễn Tri Hạ không nói ra mấy chữ phía sau.
Thẩm Lệ khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Lúc này vừa vặn đang chờ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư nên Thẩm Lệ thừa dịp mở điện thoại di động lên facebook.
Cô phát hiện facebook của blogger đó vẫn còn, liền cau mày quay sang hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cậu thật sự gọi điện thoại cho ông chủ rồi chứ? Người này có thể là thật sự biết được chút gì đó, lượt chia sẻ hiện tại đã nhiều như vậy rồi, thật chẳng lẽ muốn chờ gã ta tung tin tức của cậu ra sao? Đây không phải là chuyện đùa đâu.”
Thẩm Lệ là ngôi sao, hầu hết thời gian đều bị công chúng dòm ngó.
Mà Nguyễn Tri Hạ không giống như vậy, mặc dù cô cũng được coi là người trong giới showbiz, nhưng công việc của cô chỉ vừa mới bắt đầu, chưa có danh tiếng, lại còn là cô chủ nhà họ Tư.
Đến khi gã blogger đó đưa tin tức về Nguyễn Tri Hạ ra ánh sáng, Nguyễn Tri Hạ sẽ chẳng có được một ngày sống yên ổn, đoán chừng thanh danh cũng sẽ bị hủy hoại.
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết làm sao: “Gọi rồi, anh ấy không bắt máy.”
“Trực tiếp đến nhà công ty của nhà họ Tư tìm anh ta đi.”
“Hay là thôi đi.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, cô không muốn đến công ty quấy rầy công việc của anh ấy.
Thẩm Lệ muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày của Nguyễn Tri Hạ thì không tiện nói tiếp, chần chờ một chút liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Tri Dân.
Chuông vừa reo liền bắt máy.
Cố Tri Dân lúc nào cũng nhanh tay bắt điện thoại của cô.
“Thẩm Tiểu Lệ.”
Thẩm Lệ hỏi thẳng: “Trên mạng có người nói muôn lôi thân phận của Tri Hạ ra ánh sáng, các anh xử lý chưa?”
“Đang xử lý rồi.”
“Ồ.”
“Cô…”
Cố Tri Dân tựa hồ còn định nói gì đó nhưng Thẩm Lệ đã trực tiếp cúp điện thoại.
“Cố Tri Dân nói đang xử lý rồi.” Thẩm Lệ an ủi cô: “Ông chủ làm việc đáng tin cậy lắm.”
Chân mày vẫn luôn nhíu chặt của Nguyễn Tri Hạ đã hơi giãn ra.
Tư Mộ Hàn mặc dù bận bịu nhưng vẫn nhớ đến chuyện của cô.
Chỉ nghĩ đến thôi là cô cảm thấy trong lòng như được ăn một viên kẹo ngọt, có chút cảm giác ngọt ngào.
Về đến nhà, Nguyễn Tri Hạ nhớ ra đã lâu rồi mình chưa nấu cơm cho Tư Mộ Hàn nên vội vào bếp nấu bữa tối.