Đầu dây bên kia vang lên những tiếng sột soạt, giọng nói của Thẩm Lệ lớn hơn một chút: “Hôm qua rạng sáng tớ mới đi ngủ, buồn ngủ chết đi được, đúng rồi, chuyện XN là sao thế?”
Trong giọng nói của Nguyễn Tri Hạ mang theo lo lắng: “XN chính là Tư Mộ Hàn, cậu có ổn không?”
“Tớ ổn!” Thẩm Lệ biết Nguyễn Tri Hạ hỏi đến chuyện La Doanh, cô ấy thở dài, giọng nói mang theo sự tiếc nuối: “Tớ nói cho cậu biết, nếu như không phải quản lý của tớ bất ngờ đổi mật khẩu facebook của tớ, tớ nhất định sẽ xé chết người phụ nữ xấu xa La Doanh kia!”
Trước đó, lúc Nguyễn Tri Hạ xem facebook của Thẩm Lệ, cô cảm thấy hai dòng trạng thái đăng ngày hôm qua trên facebook của cô ấy, dòng trạng thái thứ hai không giống với phong cách của cô ấy.
Thì ra là thế…
Nguyễn Tri Hạ tổng kết một câu: “Quản lý của cậu làm rất tốt.”
Cổ họng Thẩm Lệ hơi nghẹn lại: “Tớ cảm thấy cậu muốn bị cho vào danh sách đen.”
“Tớ mời cậu ăn cơm nhé.”
“Hôm nay tớ tạm thời bỏ qua, hôm khác lại cho vào danh sách đen.”
Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ hẹn nhau ăn cơm ở Kim Hải.
Trải qua chuyện tối qua với La Doanh, Thẩm Lệ có thêm một nhóm fan hâm mộ mới, sức nóng của cô ấy tăng lên.
Đi tới chỗ nào đều có thể bị chụp ảnh, vì lý do an toàn, hai người vẫn lựa chọn Kim Hải.
Sau khi Thẩm Lệ gặp được Nguyễn Tri Hạ, cô ấy mới nhớ tới hỏi cô: “Hôm nay cậu không đi làm à?”
“Tớ xin nghỉ việc rồi.”
“Ồ?”
“Hôm trước tớ vừa xin nghỉ việc, chuyện xảy ra bất ngờ, tớ chưa kịp nói cho cậu nghe.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói chuyện, vừa đẩy thực đơn đến trước mặt Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ không xem thực đơn, vẻ mặt của cô ấy rất kinh ngạc: “Nhanh như vậy ư? Cậu vừa xin nghỉ việc đã được đi luôn rồi à?”
“Tư Mộ Hàn xin nghỉ giúp tớ.” Nghĩ đến Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được bật cười.
Thẩm Lệ lắc đầu: “Nhìn dáng vẻ mê trai của cậu kìa…”
“Cậu còn độc thân, dĩ nhiên là không hiểu.” Tâm trạng Nguyễn Tri Hạ rất tốt, nói đùa với cô ấy.
Thẩm Lệ liếc thoáng qua cô: “Tớ cảm thấy giọng điệu nói chuyện của cậu, sắp giống với ông chủ lớn rồi.”
Lúc thanh toán, Nguyễn Tri Hạ dùng thẻ đen kia.
Thẩm Lệ đến gần, hỏi cô: “Ông chủ lớn đưa cho cậu à?”
“Không phải, là ông nội của anh ấy cho tớ.”
“Trời! Ông chủ lớn dẫn cậu đi gặp người lớn trong nhà rồi à?” Sau khi Thẩm Lệ nói xong, cô ấy cảm thấy không đúng: “Hai người đã đăng ký kết hôn, hình như không thể nói như thế…”
“Vậy bây giờ cậu chính là bà chủ nhỏ!” Thẩm Lệ vừa nói, vừa đưa ngón tay ra đếm: “Mợ chủ nhà họ Tư, vợ của tổng giám đốc tập đoàn truyền thông Thịnh Hải… Mỗi một thân phận đều rất hoành tráng đó!”
Nguyễn Tri Hạ cười không nói.
Những thân phận hoành tráng gắn liền trên người cô, tất cả đều là vì Tư Mộ Hàn.
Nhưng trong lòng cô hiểu, cô chính là cô.
Bỏ đi những thân phận hào nhoáng này, cô là Nguyễn Tri Hạ, một Nguyễn Tri Hạ có ước mơ làm nhà biên kịch.
“Cho dù hoành tráng cũng có ăn được đâu, tớ cảm thấy quan trọng nhất vẫn là tìm được một công việc tốt.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Là Tư Mộ Hàn gọi điện thoại tới.