Nguyễn Tri Hạ quan tâm hỏi: “Thằng bé bị làm sao vậy?”
“Em Tư Gia Thành không sao, em ấy…” Chủ nhiệm lớp dừng lại một lát nói: “Em ấy đã xảy ra mâu thuẫn và đánh nhau với một bạn học khác. Bản thân em ấy không sao, nhưng bạn học bị em ấy đánh có hơi nghiêm trọng.”
Nguyễn Tri Hạ thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.”
…
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi Nguyễn Thị và vẫy một chiếc xe bên đường. Khi lên xe, cô gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Nhưng có thể Tư Mộ Hàn đang bận nên không nghe máy.
Trường của Tư Gia Thành cách Nguyễn Thị không xa, chỉ mười mấy phút là đến nơi.
Nguyễn Tri Hạ gặp được chủ nhiệm lớp của Tư Gia Thành đầu tiên.
Cô khẽ gật đầu: “Chào thầy.”
“Chào cô.” Chủ nhiệm lớp khẽ gật đầu. Ở trong lớp, Tư Gia Thành đã xem như là đứa trẻ dễ nhìn, nhưng không ngờ người chị cũng xinh đẹp như vậy. Quả nhiên là gen tốt của gia đình.
Nguyễn Tri Hạ thấy chủ nhiệm lớp cứ nhìn cô chằm chằm thì lên tiếng hỏi anh ta: “Thầy có thể nói sơ qua tình hình cho tôi được biết không?”
“Chuyện là thế này, tôi nghe nói em Tư Gia Thành và những bạn học khác xảy ra tranh cãi, tính tình trẻ con lại không tốt, động tí là đánh nhau. Chỉ có điều em Tư Gia Thành đánh đối phương quá nghiêm trọng, gia đình nên dạy dỗ một chút mới được…”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày. Cô không thích giọng điệu nói chuyện của người thầy giáo này.
Cô nghiêm giọng nói: “Thầy giáo, bây giờ thầy còn chưa biết tình hình thật sự thế nào lại bảo tôi dạy dỗ lại Tư Gia Thành sao? Thầy làm vậy có phải không được công bằng hay không?”
Khi Nguyễn Tri Hạ cười sẽ khiến đôi mắt mèo tuyệt đẹp cong lên, nhưng khi cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người khác lại có thể làm người ta có cảm giác ớn lạnh.
Chủ nhiệm lớp vội vàng giải thích: “Tôi không có ý này. Tôi chỉ cảm thấy em Tư Gia Thành ra tay quá nặng…”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Tôi hiểu rồi, nhưng tôi muốn gặp em trai tôi trước đã.”
Chủ nhiệm lớp khẽ gật đầu: “Bọn họ đang ở văn phòng của tôi. Chúng ta đi qua đó luôn đi.”
Nguyễn Tri Hạ gặp được Tư Gia Thành ở trong phòng làm việc.
Trên mặt cậu đầy màu sắc, mái tóc xoăn rối bời, quần áo trên người cũng bị xé rách, thật chẳng khác nào con chó lang thang bị người ta nhặt từ trong đống rác ra.
Cậu đứng thẳng lưng ở đó với vẻ mặt quật cường,gương mặt bướng bỉnh, thoạt nhìn có chút lúng túng.
Có thể do ở cùng một chỗ với Tư Mộ Hàn nên gương mặt không cảm xúc cũng miễn cưỡng có chút uy hiếp, nhưng vẫn kém anh rất xa.
Cậu vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thì vẻ mặt kiêu ngạo lập tức vỡ vụn, trong nháy mắt trở nên tội nghiệp nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Chị Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn dáng vẻ cậu như vậy lại thấy hơi đau lòng.
Cô đi tới, khẽ xoa mái tóc xoăn của cậu: “Cậu có bị thương ở đâu không?”
“Không.” Tư Gia Thành lắc đầu, sau đó thì thầm chỉ đủ cho hai người có thể nghe được: “Chỉ bị rách quần áo, bọn chúng tương đối thảm hơn.”
Bọn chúng?
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, lúc này mới nhìn thấy còn có hai đứa khác cũng ở trong văn phòng.
Nhưng vết thương trên mặt hai đứa trẻ còn nhiều hơn Tư Gia Thành. Cả hai đều đang ngồi, chỉ có một mình Tư Gia Thành đứng.
Tư Gia Thành không phải là đứa trẻ không nói đạo lý, càng không thể nào tùy tiện đánh người. Cũng chỉ vì hai đứa trẻ kia bị thương nặng hơn nên có thể ngồi, mà cậu lại phải đứng sao?
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm: “Không phải nói chúng bị thương rất nặng sao? Vì sao còn không đưa chúng tới bệnh viện?”
“Đây… là ý của gia đình bọn họ.” Giọng điệu của chủ nhiệm lớp cũng có chút lúng túng.