Nhưng dáng vẻ của Tư Mộ Hàn ngoài sắc mặt hơi kém ra thì không giống như có chuyện gì, anh vẫn muốn đuổi cô đi.
Vậy,Cố Tri Dân nhốt cô và Tư Mộ Hàn lại với nhau làm gì?
Cố Tri Dân không đáng tin cậy nữa, ở trước mặt Tư Mộ Hàn thì cũng sợ hãi giống như cô.
Cô quay người đi tìm Tư Mộ Hàn thì nhìn thấy anh ngồi trên giường với vẻ mặt âm trầm, khuôn mặt trước đó còn nhợt nhạt giờ lại bắt đầu có khuynh hướng đỏ lên.
“Lại quay lại làm gì?”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nói, cực kỳ không nhẫn nại.
Nhưng mà lúc anh nhìn thấy cô, cặp mắt đó lại trái ngược với giọng điệu lạnh lùng của anh.
Trong đó là phân vân, nhẫn nại cùng với cuồng nhiệt.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi lùi lại một bước, cô siết chặt tay, nói với giọng không quá chắc chắn: “Anh… có phải anh bị chuốc thuốc rồi không?”
Lúc nãy khi anh ấy ra khỏi phòng tắm trên người tỏa khí lạnh như vậy, rất rõ ràng là đang xối nước lạnh tắm.
Mà sau khi cô vào trong Cố Tri Dân liền khóa trái cửa lại.
Nguyễn Tri Hạ cũng không phải trẻ con, mặc dù cô chưa từng thấy, chưa từng trải nghiệm qua nhưng cô có nghe nói, tìm hiểu, chưa từng yêu cũng như viết kịch bản… tất nhiên là nghĩ theo phương diện này.
“Cho cô cơ hội cuối cùng, đi ngay lập tức.”
Tư Mộ Hàn không trả lời thẳng câu hỏi của cô, cũng không phủ nhận, điều đó chứng tỏ là Nguyễn Tri Hạ đã đoán đúng.
Đầu óc Nguyễn Tri Hạ rối như tơ vò, từ đầu cô đã không nên tin lời quỷ quyệt của Cố Tri Dân.
Người không đáng tin sẽ luôn làm những chuyện không đáng tin!
Nguyễn Tri Hạ nới với vẻ mặt không biểu cảm: “Cửa bị khóa trái rồi.”
Tư Mộ Hàn dường như cũng hơi ngây người, suy nghĩ một chút anh biết ngay là chuyện tốt do Cố Tri Dân làm.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Tri Dân, nhưng mà Cố Tri Dân đã làm chuyện này rồi thì sao còn có thể nghe điện thoại của anh được.
Cho nên điện thoại không được kết nối, vang lên tiếng nhắc nhở được cài đặt sẵn: “Xin lỗi, số máy quý khách gọi đã khóa máy.”
Bịch!
Tư Mộ Hàn lập tức ném điện thoại đi, rất rõ ràng là anh đang tức giận.
Nguyễn Tri Hạ thò tay ra lần điện thoại của mình nhưng phát hiện ra trong túi áo trống rỗng, có lẽ điện thoại của cô để ở nhà chứ không mang ra ngoài.
“Tôi… tôi ra ngoài…”
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, càng huống chi là Tư Mộ Hàn đang ở tình trạng này.
Cô nói xong liền nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Cô ngồi trên ghế sofa, mỗi một phút mỗi một giây đều trôi qua vô cùng chậm chạp.
Trong phòng ngủ không có động tĩnh truyền ra, Nguyễn Tri Hạ không nén được sự tò mò trong lòng, rón rén bước chân đẩy cửa đi vào thì lại nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
Tư Mộ Hàn lại đi xối nước lạnh tắm rồi?
Thật ra anh ấy hoàn toàn có thể tùy tiện tìm một người phụ nữ để giải quyết…
Nhưng anh ấy không làm vậy.
Trước đó ánh mắt anh ấy nhìn cô giống như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống cô vậy, nhưng anh ấy cũng không có ý định muốn làm gì cô, anh ấy thà xối nước lạnh tắm cũng không đụng vào cô.
Người thông minh như Tư Mộ Hàn nhất định đã nhìn ra cô không đồng ý, cho nên không cưỡng ép cô.