Nguyễn Tri Hạ: “…”
Cô phát hiện càng ngày cô càng không thể hiểu được “Tư Gia Thành”, muốn hận lại không hận nổi, lúc cô muốn chung sống hòa bình với anh ta thì anh ta lại cứ muốn vô liêm sỉ…
Nguyễn Hương Thảo đứng ở một bên nhìn thấy hành động của “Tư Gia Thành” cũng ngạc nhiên.
“Tư Gia Thành” này mà lại quỳ xuống đất nhặt mấy triệu ư?
Cô ta không biết mấy triệu này là như thế nào, cô ta chỉ biết mình đã nghĩ được một cách không cần trả thẻ đen cho Nguyễn Tri Hạ và còn có thể giải quyết nguy cơ của Hạ Thị.
Cô ta có thể quyến rũ “Tư Gia Thành”. Nếu “Tư Gia Thành” đã sống ở trong nhà của Tư Mộ Hàn, chắc chắn cũng là họ hàng rất thân cận và có tiếng nói đối với nhà họ Mộ.
Biện pháp nhất cử lưỡng tiện như vậy thật sự không còn gì tốt hơn.
Nghĩ đến mình sắp ngủ với “Tư Gia Thành” là nụ cười trên mặt Nguyễn Hương Thảo trở nên càng đắc ý hơn.
Cô ta cố ý kéo áo của mình, để lộ ra chiếc váy liền thân trễ ngực ở bên trong, liếc mắt đưa tình với “Tư Gia Thành.”
Chỉ có điều cô ta còn chưa kịp mở miệng thì “Tư Gia Thành” đã nói với Nguyễn Tri Hạ một câu giống như khiêu khích: “Tan ca sẽ đón cô.”
Sau đó anh liền bỏ đi một Tưh.
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn anh, anh ta cố ý nói câu đó để chọc tức cô!
Một cơn gió lạnh thổi đến, Nguyễn Hương Thảo bị lạnh co rúm lại, vội vàng khép áo khoác vào, quay đầu lại thì nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhìn cô ta như cười như không.
Sắc mặt của Nguyễn Hương Thảo lập tức trùng xuống: “Hứ! Hạ Thị hiện đang rơi vào nguy cơ, cô không giúp nghĩ cách đi xin Tư Mộ Hàn giúp chúng ta, còn ở đây thông đồng với loại đàn ông buông thả, cô cũng to gan thật đấy!”
“Tôi chỉ là một đứa làm việc vặt ở Hạ thị mà thôi, không có tài giỏi như chị, tôi cũng rất áy náy vì không thể giúp được Hạ thị.” Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, không giống như đang áy náy chút nào.
Cô chậm rãi đi đến trước mặt Nguyễn Hương Thảo, tiếp tục nói: “Tôi làm mất thẻ đen rồi, đâu dám đi nhờ vả Tư Mộ Hàn chứ. Anh ta tính khí cổ quái tính tình nóng nảy, không chừng tức lên còn chuyển lửa giận sang Hạ thị thì coi như xong.”
“Cái thứ vô dụng!” Nguyễn Hương Thảo cười lạnh một tiếng, đột nhiên chú ý đến cặp môi sưng đỏ cùng vết thương trên môi Nguyễn Tri Hạ.
Cô ta nghĩ đến chuyện Nguyễn Tri Hạ mới vừa làm với “Tư Gia Thành” ở đây thì trong mắt hiện lên sự ghen tỵ: “Sao cô vẫn dây dưa với “Tư Gia Thành” vậy? Cô không biết mình là người đàn bà đã có chồng à? Đáng đời cho cô bị Tư Mộ Hàn bỏ mặc, không ngó ngàng tới!”
Lời này của Nguyễn Hương Thảo chọc đúng vào nỗi đau của Nguyễn Tri Hạ.
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ thoáng biến đổi liền đáp trả không còn yếu thế: “Cho dù anh ấy chẳng thèm ngó ngàng đến tôi thì tôi vẫn là cô chủ của nhà họ Tư. Còn cô thì sao? Nếu như Nguyễn Thị phá sản, cô sẽ là gì?”
Gương mặt Nguyễn Tri Hạ trắng bệch, chỉ vào cô và nói với giọng the thé: “Cô câm miệng!”
Cho dù Nguyễn Hương Thảo được mọi người trong nhà nuông chiều đến mức coi trời bằng vung, nhưng cô ta cũng biết mình có thể chơi bời không kiêng nể như vậy ở bên ngoài là vì sau lưng còn có Nguyễn Thị.
Ở thành phố Hà Dương, cho dù Nguyễn Thị không phải là công ty lớn nhưng bởi vì tồn tại rất nhiều năm nên nền móng rất vững chắc, lại có rất nhiều công ty cũ hợp tác cố định, trong ngành cũng xem như có chút uy tín.
Năm đó ông cụ Nguyễn người sáng lập ra Nguyễn Thị là người phúc hậu nên kết giao rất rộng, cho dù mấy chục năm trước ông đã ra nước ngoài dưỡng già nhưng phần lớn các công ty trong thành phố Thượng Hải vẫn sẽ cho Nguyễn Lập Nguyên chút mặt mũi.
Nguyễn Thị cũng có chút tài sản nhưng so với nhà họ Tư lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể tới.
Nguyễn Hương Thảo quen tiêu xài tất nhiên không dám tưởng tượng sau khi Nguyễn Thị phá sản, cô ta sẽ phải sống thế nào. . Truyện Gia Đấu
“Cô có thời gian ở đây tranh cãi với tôi thì còn không bằng nghĩ cách xem nên giải quyết khủng hoảng của Nguyễn Thị thế nào đi.” Nguyễn Tri Hạ biết mặc dù lần này Nguyễn Thị sẽ bị tổn thất nặng nề nhưng không đến mức phá sản. Cô nói vậy chỉ muốn dọa Nguyễn Hương Thảo mà thôi.