*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, chuông điện thoại anh reo lên.
Là Thời Dũng gọi tới.
“Cậu chủ, cậu chủ đang ở đâu?” Trong ngữ khí của Thơi Dũng có chút lo lắng, lúc trước nghe người khác nói cậu chủ lái xe chạy đi rồi, cũng không biết là đi đâu.
Giọng nói Tư Mộ Hàn trầm thấp, mệnh lệnh: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu đem người đến giải quyết hậu quả.”
Thời Dũng sững sờ một chốc, mới cung kính trả lời. “Vâng.”
……
Thiết bị sưởi ấm trong xe được mở đầy đủ, Nguyễn Tri Hạ nóng quá mà tỉnh dậy.
Bên cạnh không có bóng dáng của “Tư Gia Thành”, cô quay đầu liền thấy ngoài cửa sổ có một thân ảnh cao lớn, mơ hồ đến nỗi như hòa vào thành một với màn đêm, cùng với một đốm lửa.
Điều đó làm người ta không thể suy nghĩ ra, không tự chủ được trong lòng thấy sợ hãi.
Nguyễn Tri Hạ do dự một lát, rồi vẫn xuống xe.
Cô đi tới phía sau “Tư Gia Thành” và khẽ hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”
“Tư Gia Thành” không nói gì, bóp tắt điếu thuốc trong tay và xoay người lại.
Trong bóng đêm, cho dù Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy rõ mặt anh nhưng vẫn có thể cảm giác được áp lực nặng nề ép tới.
Người đàn ông đứng ở trước mặt cô đột nhiên cúi đầu và chiếm lấy đôi môi cô.
Anh hôn rất sâu với hơi thở nóng bỏng, nóng đến mức làm cho Nguyễn Tri Hạ khẽ run rẩy.
Ngay sau đó, cô đột nhiên lấy lại tinh thần và giơ tay đặt ở trên ngực của “Tư Gia Thành”, muốn đẩy anh ra.
Nhưng “Tư Gia Thành” không thả cô ra khi cô giẫy giụa như trước kia.
Anh không những không thả cô mà cánh tay ôm lấy thắt lưng cô lại càng dùng sức siết chặt, làm cho cô không thể động đậy được.
Sức lực giữa đàn ông và phụ nữ chênh lệch quá lớn, Nguyễn Tri Hạ giãy giụa cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể bị ép phải tiếp nhận nụ hôn càng lúc càng thô bạo của anh.
Mãi đến khi hơi thở của hai người đều càng lúc càng trở nên nặng nề, “Tư Gia Thành” mới buông lỏng cô ra.
Nguyễn Tri Hạ đã mềm như một vũng nước. Anh vừa buông lỏng, chân cô mềm nhũn đã muốn trượt xuống đất. “Tư Gia Thành” hơi dùng lực lại bế cô lên và nhét vào trong xe.
“Tư Gia Thành” lên xe từ một phía khác, khởi động ô tô nhưng không nói thêm một câu nào.
Một lát sau, Nguyễn Tri Hạ mới bình tĩnh trở lại được. Mặc dù trong lòng cô tức giận về hành vi của “Tư Gia Thành”, nhưng không có cách nào nổi giận được. Hai người cứ im lặng như vậy cho tới khi trở lại biệt thự.
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, ba tầng trong ba tầng ngoài đều là vệ sĩ.
Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dù sao cũng không có khả năng Tư Mộ Hàn vì phát hiện ra không thấy cô mà tập trung các vệ sĩ muốn tìm cô chứ?
Lúc trước “Tư Gia Thành” còn sàm sỡ cô lại giống như không nghe thấy lời cô nói, trực tiếp bước vào trong biệt thự.
Nguyễn Tri Hạ đi theo phía sau “Tư Gia Thành”, nhìn bóng lưng cao ngất của anh và phát hiện anh thật sự khó hiểu.