Anh gọi liền hai lần, cũng không ai nhấc máy.
Cố tình không nghe hay xảy ra chuyện gì rồi?
Tư Mộ Hàn đứng giữa căn phòng lớn trống rỗng một lúc, đến khi các vệ sĩ bên cạnh không chịu nổi, hỏi anh: “Cậu chủ, xảy ra chuyện gì rồi?”
Cậu chủ vẻ mặt nghiêm túc, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Tư Mộ Hàn không lên tiếng, cầm áo khoác đi ra ngoài, ra đến cửa, hình như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu căn dặn: “nếu thiếu phu nhân trở về thì gọi điện cho tôi.”
“………….” Lẽ nào chuyện lớn là thiếu phu nhân chưa về?
………………………
Còn Nguyễn Tri Hạ lúc này, bị mọi người kéo đi dạo phố.
Lúc tan làm cô muốn về thẳng nhà. . Chương mới nhất tại ~ ТгumTruу en. мE ~
Thế nhưng, hầu như mấy đồng nghiệp nữ ăn cơm trưa cùng đều cảm thấy, một mình cô về căn biệt thự trống không, thật đáng thương, liền kéo cô cùng đi dạo phố.
Thật ra cô cảm thấy, cô không hề đáng thương, chỉ là về căn biệt thự trống không ấy, đó là một căn biệt thự phồn hoa, so với cái phòng nhỏ trước đây cô thuê thì tốt hơn trăm nghìn lần.
Nhưng, sự nhiệt tình của các đồng nghiệp làm cô khó xử, cô đành phải cùng họ đi dạo.
Nguyễn Tri Hạ cứ nghĩ đến việc nấu cơm cho “Mạc Gia Thành”, suy cho cùng thì đó là việc cô đã đồng ý với anh.
Nhưng từ lúc bắt đầu vào trung tâm mua sắm, Nguyễn Tri Hạ bị họ kéo đi thử hết thứ này thứ kia.
Khi trời sắp tối, Nguyễn Tri Hạ tìm cớ nói: “Mệt thật, tìm chỗ nghỉ chút đi.”
Sau đó, họ liền tìm một chỗ uống nước.
Nguyễn Tri Hạ rút điện thoại ra, lúc này mới nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của “Mạc Gia Thành”
Cô cảm thấy bình thường sự kiên nhẫn của “Mạc Gia Thành” khá kém, không ngờ lại gọi cho cô hai cuộc điện thoại, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra nét mặt không giấu nổi giận dữ sau khi gọi cuộc thứ hai của anh.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy: “Xin lỗi, tôi có chút việc phải về trước, hôm nay rất cảm ơn các cô, hôm khác mời các cô ăn cơm nhé.”
Ra khỏi trung tâm thương mại, cô vừa đi về phía bến xe bus vừa gọi điện cho “Mạc Gia Thành”.
Điện thoại kêu được mấy tiếng thì có người nhấc máy.
“Ở đâu?”
Giọng nói “Mạc Gia Thành” vốn dĩ rất trầm, cứ lúc nào cảm xúc không đúng, thì người nghe giọng anh sẽ thấy lộ ra vẻ âm trầm.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy lạnh gáy.
Cô đưa tay sờ lên cổ, nói: “Đang ở ngoài, tôi về ngay, nếu đói thì trước tự tìm chút gì ăn nhé!”
Anh hỏi lại lần nữa: “Tôi hỏi cô đang ở đâu?”
Giọng điệu tức giận mất kiên nhẫn không chút che dấu.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn, nói tên trung tâm thương mại cho “Mạc Gia Thành”.
Từ lần, sau khi “Mạc Gia Thành” đứng trước mặt cô vứt chiếc thẻ đen trông rất trâu bò kia đi thì cô không dám tùy tiện chêu trọc vị thiếu gia giàu có này nữa.
Nguyễn Tri Hạ quay lại, đi tới cổng trung tâm thương mại đợi “Mạc Gia Thành” đến.
Cô đứng ở cổng trung tâm thương mại, đợi một lúc thì nhìn thấy xe của “Mạc Gia Thành”.
Cô định đi tới thì phía sau có tiếng gọi: “Chi Chi, cô vẫn chưa đi à?”
Nguyễn Tri Hạ cứng đờ người quay lại, nhìn thấy đứng phía sau là mấy đồng nghiệp cùng cô dạo phố.
“Đúng vậy, tôi còn ……”
Nguyễn Tri Hạ mới nói được một nửa thì bị “Mạc Gia Thành”ngắt lời.
“Nguyễn Tri Hạ, lên xe” Tư Mộ Hàn lái xe đến và dừng ở cạnh cô, kéo cửa xe xuống lạnh lùng nhìn cô.