Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối , Diệu Ngọc vẫn giữ thái độ vẫn tệ như mọi khi , giọng nói trong điện thoại không hà khắc , cũng không mảy may :
“ Thật ngạc nhiên , cô lại chủ động gọi cho tôi . ”
“ Tôi chỉ muốn hỏi bà , bà còn liên lạc với người đàn ông của bà không ? ”
Thư Nhiễm ngắm nghía cái nắp bút , trực tiếp nói không vòng vo . Diệu Ngọc đột nhiên cảnh giác :
“ Cô hỏi chuyện này để làm gì ? ”
“ Người đàn ông này hai ngày nay đã làm mấy chuyện điên rồ . Vừa sắp xếp tai nạn giao thông , vừa thiết kế thang máy rơi xuống , vừa làm muốn hủy danh dự của người ta , rất bận bịu ? ”
Thư Nhiễm mỉm môi cười lạnh nhạt , nụ cười cũng không chạm đến đáy mắt , toàn thân thoát khí lãnh đạm , thế nhưng cũng có thể so sánh giống với Chí Thần vài phần .
Diệu Ngọc nghe thấy liền suy sụp , bà ta rất tức giận vì sự tình này , sắc mặt không còn vẻ không cam lòng , mặt không thay đổi :
“ Không giết được cô , thật sự đáng tiếc . ”
“ Không có cách nào nữa , vận khí tôi quá tốt , mỗi lần đều có quý nhân giúp đỡ . ”
Nói đến hai chữ ‘ quý nhân ' Thư Nhiễm không kìm được lòng , không mặt trở nên nhu hòa . Chí Thần , anh ấy chính là quý nhân của cô .
“ Cô đừng đắc ý , quý nhân chỉ có thể giúp cô nhất thời , không giúp được cô cả đời , có dũng khí mà vẫn núp sau lưng quý nhân ”.
Diệu Ngọc khinh thường đả kích cô .
Thư Nhiễm theo bản năng siết chặt lòng bàn tay , giọng trong trẻo nhưng , lạnh lùng :
“ Chuyện này tôi sẽ không phiền đến giám đốc Ngọc đâu , bà nên chăm sóc tốt bản thân , sợ sau này khi trở lại nhà họ Tần , chút quyền lực còn lại cũng bị người khác lấy mất . ”
“ Tần Thư Nhiễm , cô dám không ?? ”
Diệu Ngọc ở đầu bên kia điện thoại rốt cuộc không thể ngồi yên nữa , hét lớn . Thư Nhiễm hòa rồi , và cũng đáp lại với một vẻ khinh thường :
“ Bà có thể thử , ai đã để cho tôi làm chủ tịch ? Với tư cách là chủ tịch , tôi phải cảnh cáo . Tôi phải nhắc nhở bà rằng , mặc kệ của bà với người đàn ông đó có mối quan hệ là gì . Nhưng làm ơn hãy nhắc ông ấy rằng nhắm vào tôi không sao cả , đừng lôi Chí Thần vào chuyện này!! ”
“ Ý cô là gì hả ? ”
Lã Diệu Ngọc sốt sắng , vội vàng hỏi . Bà ta thực sự quan tâm đến Chí Thần . Cùng là người đã ai làm Chí Thần trở thành chỗ dựa vững chắc của cô . Thư Nhiễm cười nhếch miệng và có chút mất kiên nhẫn :
“ Ý tôi là , bởi vì người đàn ông của bà làm hỏng thang máy của công ty , tôi và Chí Thần suýt nữa không sống sót , và Chí Thần cũng đã bị thương!'
“ Cái gì ? ”
Giọng nói của Diệu Ngọc trở nên sắc bén hơn , bà nắm lấy điện thoại di động của mình , rống lên :
“ Chí Thần thế nào rồi ? ”
Ba ta đã giải thích rõ ràng với người đàn ông kia rằng cô ấy sẽ chỉ nhắm vào một mình Thư Nhiễm , và không làm liên lụy đến những người khác , đặc biệt là Chí Thần.
Nhưng người đàn ông đó lại làm ngược lại , miệng thì nói nhớ kỹ , trong nháy mắt đã quên lời bà ta dặn . Bà ta thực sự tức chết !
“ Anh ấy giờ thế nào không liên quan gì đến bà . Tóm lại , anh nên biết ơn vì Chí Thần vẫn còn sống ”.
Nói xong câu này , cô liền tắt điện thoại . Cô ấy chuẩn bị quy về biệt thự . Ở bên ngoài càng lâu , cô càng cảm thấy bất an , cho dù là Tập đoàn Tần Thị thì cũng vậy , sự cố thang máy cô đã trải qua đã là một bóng mà trong đời cô , cô sẽ không quên được .
“ Đồ khốn nạn , cô dám cúp điện thoại của tôi ! ”
Lã Diệu Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi , tức vì không thể ngay lập tức xuất hiện chỗ Thư Nhiễm , để giết cô .
“ Mẹ , con vừa nghe mẹ nói Chí Thần bị thương ?"
Từ khi nào vậy , Trâm Anh xuất hiện ở cửa phòng Diệu Ngọc , khẽ hỏi . Diệu Ngọc gần như bị cô dọa chết khiếp , nhìn cô một cái :
“ Đúng vậy , nếu không phải do con phá chuyện này , cậu ta sẽ không bị thương !”
Bà ta bây giờ nhìn thấy đứa con gái này của bà càng ngày càng không vừa ý , trong lòng hận không thể giết được cô , bà ta đối với cô ấy đã quá kiên nhẫn rồi .
Đối mặt với sự giễu cợt , khiêu khích của Diệu Ngọc , Trâm Anh vẻ mặt không còn chút sức sống , nhưng vẫn còn có chút lo lắng , cô xoay người bỏ chạy , chỉ nói một câu :
“ Con đến xem anh ấy !!”
Thư Nhiễm trở về biệt thự được một tiếng đồng hồ . Vừa đi đến cổng vườn , cô nghe thấy có người hét lên :
“ Chí Thần... , làm ơn cho tôi gặp anh , tôi sẽ đi nhanh thôi , thật đấy ! ”
Giọng nói này , Tần Trâm Anh ?
Nhướng mày , Thư Nhiễm đến gần , cô ấy phát hiện ra đúng là Trâm Anh cô ta bị chặn ở ngoài cửa vườn không vào được nên chỉ có thể tội nghiệp đứng cầu xin bên ngoài . Nhưng cô thấy không có ai trong biệt thự bước ra để trả lời , rõ ràng là ý của Chí Thần , anh ấy không muốn để cho Trâm Anh vào .
Thư Nhiễm không kìm cười một tiếng , Trâm Anh nghe thấy , đột ngột quay đầu lại phát hiện ra cô , cô tay lập tức nổ tung , hai mắt trợn tròn :
“ Tần Thư Nhiễm , sao cô lại cười ? Sao cô còn không mở cửa cho tôi vào . ”
Thư Nhiễm hèn hạ này nhất định có chìa khóa .
Ho nhẹ hai tiếng , Thư Nhiễm ngưng cười , lạnh lùng từ chối :
“ Không được , tôi không thể cho cô vào nếu không có sự cho phép của Chí Thần ! ”
“ Cô … ”
Trâm Anh giận dữ giậm chân . Nhưng ngay sau đó , cô ấy bình tĩnh lại , ngưỡng cằm lên , với vẻ kiêu ngạo :
“ Tôi hỏi cô , có phải Chí Thần bị thương rồi không ? ”
Diệu Ngọc nói với cô ta ?
Thư Nhiễm ha khóe miệng , từ trong túi lấy ra chìa khóa , mở cổng vườn bước vào . Trâm Anh thấy vậy cũng muốn đi , mới bước được một chân , cô liên đóng cửa lại . Qua cánh cổng sắt , Thư Nhiễm cười tủm tỉm khiêu khích Trâm Anh rồi vẫy tay chào cô ta , bên kia tức muốn điên lên :
“ Tôi không thể báo cáo cho cô , nếu cô muốn biết , cô có thể tự đi hỏi anh ấy . Tạm biệt !!!"
Dứt lời , cô không nhìn lại Trâm Anh lần nào nữa , cô bước vào biệt thự .
Chí Thần đang nói chuyện điện thoại , anh ấy nói ngoại ngữ trôi chảy khiến người khác mê mẩn . Cảm nhận được cô trở về , anh quay đầu lại theo hướng âm thanh phát ra phía cô , hơi thở trong người nhảy mặt trở nên lạnh lẽo .
Anh ấy vẫn còn giận sao ? Sau một hồi suy nghĩ , Thư Nhiễm thấp giọng gọi anh :
“ Chí Thần . ”
Người đàn ông phớt lờ cô , nhưng mỉm cười và đáp lại điện thoại bên kia .
Thư Nhiễm sắc mặt có chút khó coi , nàng cũng có thể nói ngoại ngữ . Câu cuối cùng của anh ấy nói có nghĩa là :
“ Không có gì , chỉ là có một người làm ồn thôi! ”
Ý anh ấy là cô ấy sao ? Rõ ràng , cô ấy vừa chào anh , điều này làm phiền đến anh hả ?
Cảm thấy hơi buồn , Thư Nhiễm đi lên lầu với đôi mắt ảm đạm . Nghe tiếng bước chân của cô , khuôn mặt của anh có bao nhiêu lạnh lùng thì dùng hết bao nhiêu .
Cô ấy vẫn còn giận sao ?
Thời gian rất nhanh , chớp mặt đã vài ngày trôi qua . Những ngày này thái độ của anh đối với Thư Nhiễm vẫn rất lạnh nhạt như trước. Về cơ bản , anh thậm chí cũng không nói với cô ấy hơn một câu .
Nhưng mỗi đêm , cô ấy vẫn ở trong phòng anh gác anh ấy ngủ , cô phụ trách việc anh ấy không thể nhìn thấy .
Sáng nay , Thư Nhiễm tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng động , theo thói quen đi giúp anh vào phòng tắm rửa mặt . Vừa đặt tay lên cánh tay anh đã hất đi , đôi mắt sắc lạnh như bằng nhìn thẳng vào cô , tràn đầy chán ghét :
“ Đừng đụng vào tôi !!”
Thư Nhiễm hơi sững sờ , không phải thái độ lạnh lùng của anh mà mắt của anh đã sáng lại rồi . Cô chợt nhận ra điều gì đó và ngạc nhiên mỉm cười :
“ Chí Thần , anh nhìn thấy rồi phải không ? ”
“ Thế nào ? Cô thất vọng à ? ”
Chí Thần cười chế giễu cô . Thư Nhiễm lắc đầu :
“ Tất nhiên không rồi ! ”
Cô ấy quá hạnh phúc . Anh nhìn cô một lúc lâu , mặc vest và thắt cà vạt rồi đi vào phòng tắm . Cô lắng nghe tiếng nước từ phòng tắm , khẽ mỉm cười . Nếu anh đã khỏi bệnh anh sẽ không còn cần đến cô nữa . Cô thở ra , xuống giường mang dép về phòng mình .
Sau vài ngày , chân của cô ấy đã cải thiện rất nhiều . Ít ra thì cô ấy không cần nạng và không bị khập khiễng khi đi lại . Chí Thần mắt đã sáng lại , đây chính là một chuyện tốt , quản gia suýt nữa đã khóc vui sướng .
Có trời mới biết những ngày qua tuy ngoài mặt không lo lắng nhưng trong lòng ông vẫn luôn sợ hãi vì sợ mắt của anh không lành lại . Bây giờ , anh ấy cuối cùng đã yên tâm .
Ăn sáng xong , Chí Thần đến Tập đoàn Chí Phát , đã mấy ngày trôi qua , anh cũng nên đi làm trở lại .