Anh còn nghĩ rằng sau khi Thư Nhiễm đã được đưa đến bệnh viện thì Cận Phong mới biết . Anh không nghĩ rằng họ thực sự ở bên nhau .
Tần Thư Nhiễm , người phụ nữ này , cô không phải đi đến đồn cảnh sát sao ? Kết quả còn chạy đi tìm người đàn ông này .
“ Đúng vậy , phòng khám tâm lý của tôi tình cờ được mở ra là nơi xảy ra sự việc . ”
Cận Phong giang hai tay bất lực nói .
Chí Thần mặc kệ anh ta bước ra cửa , sau khi ra khỏi phòng bệnh , anh nói với Bảo Quốc :
“ Cậu canh giữ ở đây đừng cho ai vào . ”
“ Hiểu rồi . ” Bảo Quốc gật đầu đáp lại .
Chí Thần đút một tay vào túi , đi tìm người của đồn cảnh sát . Anh muốn biết điều gì đã xảy ra ở vụ tai nạn xe hơi này . Cận Phong nhìn bóng lưng của anh , khóe miệng có chút cong lên mang theo ý tử không rõ , ngay sau đó lại biến mất , cùng sải đôi chân dài đi theo .
Sau khi lấy khẩu cung xong , khuôn mặt của Chí Thần vô cùng khó coi , toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi không dám lại gần .
Tai nạn xe cộ này là do ai đó cố tình gây ra , muốn lấy tính mạng của Thư Nhiễm ! Lúc trước là lừa bán , nhưng bây giờ nó đã trở thành âm mưu lấy đi tính mạng của cô . Chẳng lẽ sau đằng sau đó một lần nữa lại là người đàn ông mặt nạ ?
Cận Phong u ám nghĩ , thấy Thư Nhiễm đã hít oxy xong , hơn nữa cũng đã truyền nước biển xong rồi nên trực tiếp lấy kim tiêm trên mu bàn tay cô ra . Cận Phong bước vào và nhìn thấy cảnh Chí Thần ôm Thư Nhiễm .
“ Chủ tịch Hà , anh đang làm gì vậy ? ”
Cận Phong cất bút vào túi , vội hỏi .
Chí Thần lạnh lùng liếc anh một cái :
“ Xuất viện ” .
“ Không được ! ”
Trần Cận Phong ngăn ở cửa :
“ Tình huống hiện tại của Thư Nhiễm vẫn luôn được quan sát , không thể xuất viện . ”
Khí thế trên người của Chí Thần tăng lên , anh tiếp tục bước đi như không nghe thấy , khi đi đến bên cạnh Cận Phong thì anh dừng lại , ánh mắt mang theo áp lực nhìn anh ta :
“ Cô ấy không thích bệnh viện ! ”
Một câu ngắn gọn khiến Cận Phong không nói nên lời . Anh nhìn vẻ mặt thờ ơ của Chí Thần , sau đó nhìn người phụ nữ vẫn chưa tỉnh lại trong vòng tay của anh ta , cuối cùng thở dài nhường chỗ :
“ Tôi biết rồi , nhưng tôi mong anh luôn chú ý đến tình trạng của cô ấy , nếu có phát sinh trường hợp khẩn cấp , hãy gọi ngay cho tôi . "
Chí Thần ngoảnh mặt làm ngơ , ôm cô bước ra ngoài . Bảo Quốc cầm cây gậy và túi xách theo sát .
Xe đang chạy trên đường , Bảo Quốc cúi đầu , thản nhiên liếc nhìn kính chiếu hậu , nhíu mày .
“ Giám đốc , chúng ta dường như đã bị theo dõi . Có một chiếc xe đang theo sau chúng ta , hơn nữa đối phương đã theo dõi suốt quãng đường dài . ”
Theo chân từ bệnh viện , ban đầu anh ta chỉ nghĩ chắc họ cũng đi con đường tương tự . Nhưng rõ ràng phía sau có rất nhiều cơ hội vượt lên nhưng chiếc xe lại thờ ơ , cứ bám sát phía sau ở một khoảng cách nhất định . Họ , đã bị người ta theo dõi .
Chí Thần cũng nhìn thấy chiếc xe phía sau , quả nhiên là theo sau bọn họ , chỉ là anh không biết mục đích . Anh mím môi không nói gì hồi lâu .
Bảo Quốc suy nghĩ một hồi :
“ Giám đốc , anh muốn thoát khỏi chiếc xe đó không ? ”
“ Không cần ! ”
Ánh mắt anh hơi dao động một chút , giọng nói đều đều , lạnh lùng :
“ Thông báo với công ty sắp xếp cho bộ phận an ninh để bọn họ ngăn chiếc xe kia lại . ”
Anh muốn biết liệu có một người đàn ông đeo mặt nạ trong xe phía sau hay không .
“ Đã hiểu ? ”
Bảo Quốc gật đầu , giả vờ như không có ai bị theo dõi , tự nhiên đổi đường , chiếc xe phía sau quả nhiên lại theo sau . Mắt thấy sắp đến Tập đoàn Chí Phát , chiếc xe đột ngột dừng lại , sau đó quay đầu lại và nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ .
“ Giám đốc , cái này … ”
Bảo Quốc ngẩn người . Cứ tưởng kế hoạch sẽ thành công , nhưng không ngờ lại có sự đảo ngược lớn như vậy , đơn giản là không ngờ .
“ Anh nhìn rõ biển số xe chưa ? ”
Chí Thần không có biểu cảm gì , nhưng hai tay trên đầu gối đã nắm chặt thành nắm đấm , ngoài mặt cho thấy trong lòng anh không bình tĩnh như vậy .
“ Tôi thấy rồi ! ”
“ Đi kiểm tra đi ”
Chí Thần ra lệnh , đáy mắt ẩn chứa gió lốc đáng so . Trước đó là bắt cóc hành hung , bây giờ lại muốn theo dõi . Nếu người đó thực sự là người đeo mặt nạ , thì anh có rất nhiều thủ đoạn .
“ Vâng ! ”
Bảo Quốc vuốt cằm nhận lệnh.
Chí Thần khoác áo choàng cho cô :
“ Trở về biệt thự . ”
Hôm nay đi bệnh viện lại bị theo dõi , trên đường về lại bị kẹt xe , trở về biệt thự trời đã tối . Quản gia đứng ở cửa chào hỏi , nhìn thấy anh ôm Thư Nhiễm xuống xe , anh ta sửng sốt :
“ Cô Thư Nhiễm , đây là ... ”
Chí Thần không trả lời , anh bước nhanh vào biệt thự không trì hoãn ở phòng khách mà đi thẳng lên lầu . Quản gia vội chạy theo và mở cửa cho anh .
Đặt cô lên giường , Chí Thần cúi xuống vén tóc vương vãi trên mặt cô , kéo chăn bông đắp cho cô rồi đứng dậy rời khỏi phòng . Có một số việc anh phải điều tra rõ ràng .
Nửa đêm , Thư Nhiễm tỉnh dậy , kêu đói . Cô xoa bụng , trên mu bàn tay có cảm giác đau nhói , cô đưa tay lên nhìn trước mặt , trên mu bàn tay nhảy ra một cái lỗ kim nhỏ . Cô chợt nhớ ra rằng mình suýt gặp tai nạn xe hơi và Cận Phong đã cứu cô .
Khi nhìn thấy tình trạng của chiếc xe tải đó , cô đã rất sốc , tim đập thình thịch và bất tỉnh . Bây giờ tim cô không còn đau nữa , nhưng cảm giác vẫn còn đó .
Cảm giác này giống với cảm giác hồi hộp khi chứng kiến mẹ mình tự tử !!
“ Trái tim lại bắt đầu xấu đi rồi . ”
Thư Nhiễm che mặt , như muốn khóc . Một lúc sau , cô đưa tay xuống , không còn nước mắt mà chỉ có đôi mắt ảm đạm và trống rỗng .
Đúng lúc này , cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra , quản gia nhẹ nhàng bước vào , nhìn thấy cô đã tỉnh ngủ , vẫn ngơ ngác ngồi trên giường , trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc :
“ Cô Thư Nhiễm , cuối cùng cô cũng tỉnh rồi . ”
“ Hải Lão , muộn thế này anh còn chưa nghỉ ngơi sao ? ”
Thư Nhiễm cười yếu ớt , giọng nói khàn khàn .
Hải Lão bưng một cốc nước đã chuẩn bị từ lâu đưa cho cô :
“ Sao tôi ngủ được ? Cậu chủ cứ cách một tiếng lại kêu tôi lên xem cô có gì bất thường không ”
“ Thực xin lỗi , tôi đã làm cho anh vất vả .”
Thư Nhiễm cầm cái ly , áy náy nói .
“ Không , còn trẻ mà , ngủ ít một chút cũng không sao . Cô ngồi đây đợi đi , tôi xuống lấy đồ cho cô ăn ."
Sau đó , quản gia đi ra ngoài , một lúc sau , anh bưng một bát cháo thịt nạc lên và nói :
“ Cậu chủ kêu tôi chuẩn bị cái này , sợ cô thức dậy nửa đêm đói bụng nên tôi đã giữ ấm , cô ăn nhanh đi .”
Thực sự là do Chí Thần chuẩn bị ?
Trái tim cô nóng lên , giống như có một dòng nước ấm đi ngang qua , Thư Nhiễm ăn một ngụm cháo , hỏi :
“ Chí Thần nghỉ ngơi chưa ? ”
“ Không , cậu chủ không có ở biệt thự . Hình như anh ấy đang cùng Bảo Quốc ra ngoài để điều tra chuyện gì đó . Tôi nghe cái gì mà tai nạn xe hơi , rồi theo dõi gì đó . ”
Quản gia sờ cằm nói . Anh không nghe rõ , chỉ nghe có mấy từ này thôi . Thư Nhiễm run lên và suýt làm đổ bát .
Anh biết cô suýt bị tai nạn xe hơi ?
Cũng đúng , nếu bạn không biết , bây giờ cô nên ở chỗ Cận Phong ở thay vì quay lại đây . Nhưng còn chuyện bị theo dõi ? Thư Nhiễm trở nên trầm ngâm , ngừng uống cháo . Cô cảm thấy như thể mình đã tiến vào một âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ .
Cô vẫn nhớ rằng chiếc xe đã cố tình đâm vào cô , và với tốc độ đó , chính là muốn mạng sống của cô . Ngoại trừ mẹ con Diệu Ngọc và người phía sau kia ra , cô không nhớ mình đã đắc tội với ai khác .
Chẳng lẽ lần này người đàn ông đứng sau làm chuyện đó sao ?
Nghĩ đến đây , cô rùng mình một cái , đáy lòng dâng lên một cơn ớn lạnh . Trực giác nói cho cô biết rằng có lẽ chuyện này vẫn chưa kết thúc.