Mọi người kinh ngạc hỗ lên, thật không ngờ Hứa Minh Tâm và Ngôn Hải không có hẹn hò, tối qua chỉ là đến để ăn cơm tối, nhận con gái nuôi mà thôi.
Bất kể là trước đây hay sau này thì hiện tại giá trị con người Hứa Minh Tâm đã tăng lên gấp đôi.
Hứa Minh Tâm xem hết video, trong lòng cũng biết rõ là Thẩm Thanh đang giúp mình.
Nếu như chỉ nói là đơn thuần đến ăn cơm một bữa thôi, vậy việc ở lại cả đêm sẽ không biết giải thích như thế nào.
Vậy nên Thẩm Thanh mới nói bản thân nhận con gái nuôi, con gái nuôi ở lại nhà một đêm, thế mới không bị người khác nói ra nói vào.
Hứa Minh Tâm thở dài một hơi, phong ba cuối cùng cũng bình yên lại rồi.Cô rời khỏi đám người, gọi điện thoại cho Ngôn Hải, nhưng mà điện thoại lại gọi không được.Sự tình dần dần bình yên lại, tuy vẫn có vài người, nhưng cũng không có ai dám nói linh tinh nữa.
Tin tức này truyền đến tai Cố Gia Huy, anh rất cảm kích trước sự giúp đỡ nhà họ Ngôn dành cho Hứa Minh Tâm lần này, thậm chí còn nâng cao giá trị bản thân.
Mặc dù có người còn nghi ngờ, nhưng cũng không có ai dám ngang nhiên nữa.
Xem ra, vẫn cần phải cảm ơn lòng tốt này của nhà họ Ngôn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Hải đến trường học.Anh đứng ở trước cửa lớp của Hứa Minh Tâm, nhìn người đang vùi đầu phấn đấu kia, hô hấp đều đều.Đúng lúc này, sau lung truyền đến một giọng nói.“Ngôn Hải?”
Anh quay đầu nhìn, là Bạch Thư Hân.Hôm nay cô xin nghỉ, về trường tìm thầy phụ đạo có chút việc.Cô xử lí xong việc rồi, tùy tiện đi thăm Hứa Minh Tâm một chút, vậy mà lại gặp Ngôn Hải ở đây.Anh ta sao lại ở đây? Đang đợi Minh Tâm à?
Bây giờ vẫn là giờ học, anh ta đến không đúng lúc rồi.“Ngôn Hải, anh đến tìm Minh Tâm à? Có thể âm thầm vào đấy”
“Không cần, anh đến tạm biệt thôi, một giờ sau bay rồi.”
“Lần trước tụ họp không phải nói vẫn còn một tuần nữa sao? Sao lại nhanh như vậy, hôm nay đã đi rồi sao?”
“Bởi vì tạm thời thay đổi lịch trình”
“Vậy em giúp anh gọi Minh Tâm ra nhé.”
“Không cần đâu, anh không thích bầu không khí ly biệt lắm, có chút phiền, anh đến xem em ấy một chút là được rồi.
“Như vậy à, em hiểu rồi.” Bạch Thư Hân rủ mắt xuống và nói.
Ngôn Hải cũng ko nói thêm gì nữa liền rời đi. Anh ta đi đến phòng chờ, đợi đến phút cuối cùng, cho đến khi loa thông báo không ngừng nhắc nhở, anh mới di chuyển.
Đúng lúc này điện thoại của anh chợt có chuông, là một số máy lạ gọi đến, anh do dự một lúc mới nghe điện, một giọng nói trầm khàn từ bên kia truyền đến.
“Tôi biết anh không muốn rời khỏi thủ đô vì nơi đây có người con gái mà anh yêu thương nhất. Tôi có thể giúp anh, giúp anh có được cô ấy!”
“Anh là ai?” . Được copy tại — TRUМ trцyen.v n —
Ngôn Hải nhíu mày, rốt cuộc là ai mà có thể nói ra những lời kiên định như vậy?
“Anh không cần biết tôi là ai, anh chỉ cần biết là tôi đang giúp anh, toàn tâm toàn ý muốn giúp đỡ anh.”
Giọng nói đó giống như là phát ra từ dưới địa ngục vậy, nghe rất ma mị. Ngôn Hải nghe xong đôi mày càng nhíu chặt hơn. “Tôi biết là anh không muốn rời đi, chỉ cần anh muốn, tôi có thể giúp anh ở lại, bảo vệ cô gái anh yêu”