Buổi chiều Cố Gia Huy còn có một cuộc họp tạm thời, cho nên không thể ở cùng cô.
Nhưng cô không cô đơn chút nào, Khương Tuấn đưa tới rất nhiều đồ ăn vặt.
Hứa Minh Tâm ngồi ở trên sô pha, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa tò mò quan sát văn phòng của anh.
Đây là lần đầu tiên cô tới đây.
Những gam màu lạnh như đen xám trắng trông có vẻ nghiêm túc cẩn trọng, rất phù hợp với hình tượng ngày thường của anh.
Cửa sổ sát đất rất lớn, làm cho ánh mặt trời chiếu vào khiến bên trong ấm áp không ít.
Đứng ở độ cao này có thể quan sát toàn bộ thành phố.
Đứng ở địa vị cao… Chính là loại cảm giác này sao?
Cô đột nhiên hiểu ra, vì sao ở cổ đại lại có nhiều người muốn làm hoàng đế như vậy. Toà nhà cao nhất trong trung tâm thành phố đại diện cho quyền lợi, ngai vàng cũng tượng trưng cho quyền lực.
Có quyền lực là có thể làm chuyện mình muốn làm.
Cô tin, cho dù trong tay Cố Gia Huy có quyền lực lớn mạnh, cũng sẽ không đánh mất bản thân mình.
Cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh bảo vệ anh, nhìn anh làm đến nơi đến chốn.
Hứa Minh Tâm quét mắt nhìn tài liệu trên bàn làm việc, đều là thứ cô xem không hiểu.
Cuối cùng cô quay lại ghế sô pha, vừa ăn vừa xem phim truyền hình.
Hiện tại đang chiếu một bộ phim truyền hình, nam chính là một anh chàng vô cùng nổi tiếng, đẹp trai tuấn tú, cơ bản chính là một “hoocmon” di động.
“Hôn đi, hôn đi!”
“Trời ơi, trái tim thiếu nữ của tôi!”
Hứa Minh Tâm che tim lại, cảm giác khoảnh khắc nam chính hôn nữ chính, nhập tim của cô đập tăng tốc. Thật sự không thở nổi nữa rồi, giống như nam chính đang hôn mình vậy.
“Cảm giác rải đường thật tốt, điên cuồng nhét cơm chó vào mồm!”
Khi Cố Gia Huy đi vào, nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang cười mê mẩn với chiếc điện thoại di động.
Cô xem rất chăm chú, ngay cả khi anh đi vào mà cũng không chú ý tới.
Anh không nhịn được tò mò đi đến nhìn, Hứa Minh Tâm đang nhìn nam diễn viên trên màn hình mà thèm dỏ dãi. .
||||| Truyện đề cử: Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ |||||
Trời ơi!
Trong nhà có một người đẹp trai như vậy, mà vẫn còn nhớ thương người bên ngoài.
Đúng là ăn trong chén nhìn trong nồi, sao lại có lòng tham không đáy như vậy chứ?
Khuôn mặt Cố Gia Huy lập tức trở nên vô cùng âm trầm, trực tiếp nằm ngang trước mặt cô, chắn màn hình của cô.
“Anh làm gì vậy? Nam chính của em đang trêu chọc nữ chính đấy, anh chắn tầm nhìn của em rồi”
“Hứa Minh Tâm, em thật là thật to gan mà. Chẳng lẽ trông anh xấu lắm sao? Không đủ để mê hoặc em sao? Mà em còn có tâm tư đi thèm nhỏ dãi người đàn ông khác?”
“Ôi.”
Mấy câu này sao lại kỳ quái vậy chứ? Đúng lúc này, di động truyền đến tiếng thét chói tai của nữ chính: “Đừng, đừng cởi quần áo!”
Cái gì, trai đẹp cởi quần áo!
“Em muốn xem!”
Hứa Minh Tâm vội la lên, nhưng Cố Gia Huy lại cầm điện thoại di động rồi tắt máy.