Hứa Minh Tâm không quên còn có việc quan trọng cần hoàn thành, vội vàng tắt điện thoại.
Mà Cố Gia Huy ở bên này nghe nói cô bị bắt nạt, cũng không khỏi nhíu chặt mày, trong mắt có một chút âm u nhàn nhạt.
Có người dám bắt nạt vợ của anh, lá gan quả thật không nhỏ.
Anh quay chiếc ghế tròn lại rồi nói: “Mọi người còn có chuyện quan trọng gì muốn báo cáo không?”
“Không…Đều là việc nhỏ thôi.”
“Vậy tự xử lý đi, tan họp.”
Cố Gia Huy lạnh nhạt nói.
Nhận điện thoại và tắt điện thoại, trước sau quả thực giống như hai người khác nhau. . Tiên Hiệp Hay
Vừa rồi trong mắt toàn là dịu dàng, đảo mắt lại lạnh như băng, khiến người đối diện sợ hãi.
Lòng người đàn ông, đúng là như kim đáy biển!
…….
Sau khi Hứa Minh Tâm tắt điện thoại, liền rút từ trong bóp tiền ra một tấm thể, nói: “Quẹt đi.”
Nhân viên cửa hàng bị khí thế của cô dọa nhanh chóng đi đến trước quầy quet thẻ, sợ, khi nhìn kỹ lại thì bật cười.
“Thẻ tích luỹ điểm siêu thị? Cô đùa tôi sao?”
“Lấy nhầm rồi!”
Hứa Minh Tâm vội vàng lấy lại, rồi lại tìm tìm ở trong bóp tiền, cuối cùng cũng tìm được tấm thẻ vàng đen kia.
“Quẹt!”
Nhân viên cửa hàng nhìn màu sắc trên tấm thẻ, sắc mặt không khỏi nặng nề.
Cô ta không dám chậm trễ, nhanh chóng quẹt thẻ, mật mã là ngày sinh nhật của Hứa Minh Tâm.
Sau khi quẹt thẻ thanh toán, thái độ của nhân viên lập tức thay đổi hoàn toàn.
“Cô gái, xin hãy cầm lấy thẻ của cô, ký tên ở chỗ này.”
Nhân viên cửa hàng cung kính nói.
Lúc này Hứa Minh Tâm mới thoáng hả giận. Bạch Thư Hân đi lên, nói: “Không phải vừa rồi cô rất kiêu ngạo sao? Sao bây giờ không nhảy dựng lên nữa.”
Nhân viên cửa hàng cười gượng hai tiếng không trả lời.
Hai người cầm túi, khi đang chuẩn bị đi ra cửa thì không ngờ lại nhìn thấy Cố Gia Huy đang đi tới.
“Sao anh lại tới đây?”
Hứa Minh Tâm có chút kinh ngạc.
“Tập đoàn J&C ở đối diện trung tâm thương mại, em quên rồi sao?”
Khi Cố Gia Huy nhìn thấy khuôn mặt lớn bằng bàn tay của Hứa Minh Tâm, tất cả mệt mỏi khi tăng ca đều trở thành hư không.
“Đúng rồi nhỉ, em quên mất! Vậy anh tới đây làm gì?”
“Vừa rồi ở trong điện thoại em nói bị người ta bắt nạt, cũng không nói rõ ràng đã vội vội vàng vàng tắt điện thoại rồi, sao anh có thể yên tâm chứ, cho nên phải đến đây xem thử.”
“Cũng không có gì, chỉ là nhân viên cửa hàng này ỷ thế hiếp người, nói chúng em là quỷ nghèo, không mua nổi quần áo, bày ra sắc mặt lạnh cho chúng em xem.”