Kể từ khi cô ra ngoài đến bây giờ, tối thiểu trước mắt lung lay mười mấy gương mặt xa lạ, mỗi một người đều là trẻ trung xinh đẹp.
William này cũng rất yêu bản thân, yêu cái đẹp mạnh mẽ, nếu không thì cô và Bạch Thư Hân sẽ không hấp dẫn anh ta.
Cô ngồi xuống kiên nhẫn chờ, cũng không thấy hứng thú với đồ ăn trước mặt.
Cô vừa đợi khoảng năm phút thì nghe được tiếng giày da vang lên.
Cô quay lại thì thấy William trong bộ quân phục và ủng cao, đội mũ xanh đậm, trông cực kỳ nam tính và đẹp trai.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ quân phục như này bao giờ, và nó cũng không phải của quân đội quốc gia, vì vậy e răng đây là quân phục của tổ chức.
Một tổ chức tìm cách làm tổn hại đến lợi ích của đất nước thậm chí đã xây dựng đồng phục của riêng mình.
Trong lòng cô không cảm thấy lạnh lẽo, nhưng mà cô không dám bộc lộ ra ngoài.
Khi William nhìn thấy cô thì anh ta rất hài lòng với trang phục của cô, anh ta mỉm cười bước tới nắm lấy tay cô và trao một nụ hôn.
Cô rùng mình sợ hãi và nhanh chóng thu tay lại.
“Anh… anh đang làm gì vậy?”
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ đang chào hỏi cô thôi” Anh ta cười.
Dáng vẻ anh ta không xấu, lông mày rậm, mắt to, nam tính, phong độ ngời ngời.
Nhưng mà… anh ta là một tên cướp, là một kẻ xấu.
“Anh… anh là người phương Tây, tôi là người phương Đông nên có.
nhiều lễ tiết khác nhau, cho nên anh không cần chào hỏi”
“Tôi quên mất, người Phương Đông thích cái gì? Bắt tay đúng không?
Anh ta không nói lời nào mà bắt tay cô, cô muốn vùng vẫy nhưng mà bên tai lại nghe thấy nụ cười của anh ta.
“Tôi rất không thích người ta từ chối, đừng làm tôi tức giận, khi tôi tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng”
Trong những lời này, ý đe dọa vô cùng nặng nề!
Hứa Minh Tâm nghiến răng, bắt tay xong lập tức rút trở về.
Cô lấy khăn giấy ra lau tay, sau đó ném thẳng vào thùng rác, trông rất ghét bỏ.
“Cô không sợ tôi giết cô sao?”
William cau mày dữ dội, nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngước nhìn anh ta.
“Nếu anh thực sự dám giết tôi thì anh đã làm điều đó từ lâu rồi.
Diên vì muốn bảo vệ tôi nên mới sẵn sàng chấp nhận rủi ro một mình đến đây cùng anh. Nếu tôi chết thì Kettering sẽ không buông tha cho.
anh, còn có chồng tôi nữa, anh ấy sẽ báo thù cho tôi. Anh và hoàng gia đang đối đầu, không thể vì tôi mà khiêu khích hai đối thủ này, đúng không?”
“Cô rất thông minh?” William cười nói.
“Tôi không quá thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc như anh nghĩ. Hơn nữa, chúng ta đúng là cũng có ân oán!: Cô không khỏi nắm chặt tay, nghĩ đến nỗi đau mất con.
“Ồ? Chẳng lẽ trước đây cô cũng phải lòng tôi sao, là người bạn gái thứ mấy sau khi bị tôi từ chối thì quay sang ghét bỏ tôi?”
“Tôi biết tôi đẹp trai, phụ nữ nhìn thấy ta đều có chút tâm tình khác”
“Đúng là ngạo mạn!”