Bạch Hoàng Nham rút lui nửa chừng, để họ tự mình bước đi hết thảm đỏ, đến chỗ cha sứ.
Cha sứ cũng thở dài một hơi, đám cưới này thật là rắc rối, mong răng sau này sẽ không còn sự cố nào nữa.
“Cuối cùng cả hai đã đến với Chúa, dưới sự dẫn dắt của Chúa, họ sẽ trở thành vợ chồng”
“Chú rể Ôn Mạc Ngôn, anh có bằng lòng…”
“Tôi đồng ý, ông nhanh lên đi”
Cha sứ chưa kịp nói xong thì Thiện Ngôn đã vội vàng thúc giục.
Lúc này anh ta nóng lòng muốn kéo Bạch Thư Hân đi xuống để cẩn thận hỏi, vừa rồi cô đấy có ý gì?
Bạch Thư Hân có thực sự yêu bản thân mình không? Tình yêu sâu đậm như thế nào, so với Ôn Mạc Ngôn thì anh ta chiếm bao nhiêu phần?
Ánh mắt của anh ta như một ngọn đuốc, xuyên qua tấm màn che rồi rơi thẳng vào khuôn mặt nhỏ bé của Bạch Thư Hân.
Anh ta có thể cảm nhận được cô ấy cũng đang nhìn mình, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng mê man.
Cha sứ sửng sốt khi nghe thế, nói nhỏ: “Đây… là quy trình. Những người đến London đều có xuất thân từ tầng lớp thượng lưu nên không thể lược bớt được. Tôi… tôi cố gắng càng nhanh càng tốt”
“Bất kể sinh, lão, bệnh, tử, nghèo khó, giàu sang, thịnh vượng hay khó khăn thì anh và cô ấy sẽ luôn hỗ trợ lẫn nhau và không bao giờ rời bỏ nhau?”
Cha sứ lượt bớt rất nhiều từ nói: “Cô Bạch, cô có bằng lòng không?”
“Tôi bằng lòng!”
“Được, tôi nhân danh Chúa tuyên bố rằng hai người đã chính thức trở thành một cặp vợ chồng!”
Sau khi mục sư nói câu cuối cùng thì ông ta giống như được ân xá lập tức thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đi khỏi đây.
Đây… coi như là xong rồi sao?
Cô ấy đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Thiện Ngôn?
Không đúng, là vợ của Ôn Mạc Ngôn.
Cô ấy ngây người nhìn anh ta, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô ấy không kịp suy nghĩ.
“Bạch Thư Hân, chúng ta giải quyết vấn đề vừa rồi đi”
Anh ta nắm tay cô bước xuống lễ đường.
Cô ấy chỉ có thể làm theo.
Nhưng mà.. nhưng mà cô ấy vội vàng nhìn thoáng qua ngọn đèn pha lê lộng lẫy trên đầu trước mặt thì thấy nó đang lung lay.
Làm sao ánh sáng này có thể… lung lay?
Suy nghĩ này chỉ bắt đầu xuất hiện trong tâm trí cô ấy thì chiếc đèn pha lê đã rơi thẳng xuống.
Mà Thiện Ngôn đi phía trước, ngay bên dưới chiếc đèn.
Bạch Thư Hân thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, cô ấy bản năng lao đến và đẩy anh ta ra.
Mặc dù không hoàn toàn nằm dưới chiếc đèn nhưng mà nó cũng đã đánh vào bắp chân của cô ấy, cả người chật vật ngã về phía trước, đâu nặng nề gõ vào ghế gỗ ở một bên.
Cơn đau nhức dữ dội ập đến, cô ấy không kịp kêu lên thì đôi mắt đã tối sầm, ngất đi.
Mà vào giây cuối cùng trước khi ngất đi thì cô ấy đã nhìn thấy Thiện Ngôn vội vàng chạy tới.
Nghe thấy tiếng kêu đau thấu tim của anh ta vang vọng bên tai.