“Anh Ngôn Hải?”
Ngôn Hải nhìn thấy mắt cô đỏ rực, trên lông mi còn dính chút nước mắt óng ánh thì không khỏi đau lòng.
“Sao lại khóc rồi?”
Anh ta nhíu mày rồi hỏi: “Có phải là Cố Gia Huy bắt nạt em không?”
Hứa Minh Tâm nghe nhắc tới Cố Gia Huy thì mọi sự tủi thân mà cô kiềm nén đều không nhịn được nữa mà bộc phát ra ngoài.
Cô vội vàng lắc đầu, muốn nói chuyện nhưng trong họng lại như bị nhét bông, không thể nào nói ra được.
Nước mắt như vòng ngọc bị đứt, rơi xuống không ngừng.
Ngôn Hải nhìn thấy Hứa Minh Tâm khóc như thế thì trái tim anh ta như bị người khác chia năm xẻ bảy.
Ngôn Hải ôm Hứa Minh Tâm vào lòng, tay anh ta run lên mấy lần rồi cuối cùng mới lấy hết can đảm mà nhẹ nhàng đặt lên người cô.
Anh ta dịu dàng vỗ về rồi sờ đầu Hứa Minh Tâm và nói: “Nói cho anh biết, có phải là Cố Gia Huy bắt nạt em không. Nếu không thì sao em lại buồn như thế này chứ?”
“Anh Ngôn Hải, em vụng về lắm đúng không. Em vô dụng lắm nên mới sống một cách thất bại như thế này đúng không?” “Sao lại nói như thế chứ, em vẫn luôn rất cố gắng mà.”
“Đến anh còn không khen em… xem ra em có cố gắng cũng chẳng có tác dụng gì.”
Hứa Minh Tâm nghe Ngôn Hải ca ngợi thì lại càng khóc to hơn.
Ngôn Hải có chút dở khóc dở cười, anh ta không ngừng an ủi Hứa Minh Tâm. Anh ta kéo cổ tay Hứa Minh Tâm đi tới khu vườn nhỏ trong sân trường.
Cuối cùng vẫn là không dám vượt qua, nhìn tay của cô ở ngay trước mắt nhưng lại không dám cầm lấy.
Chỉ có thể cầm lấy cổ tay cô một cách lịch sự.
“Em vẫn chưa nói cho anh biết là đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Sao em lại buồn bã như thế?”
“Ngôn Hải… em không xứng với Cố Gia Huy, em vô dụng quá.”
Hứa Minh Tâm vừa thút thít vừa nói.
Thừa nhận chính mình vô dụng là một chuyện rất tàn nhẫn.
“Đây là do Cố Gia Huy tự mình nói với em à?”
“Đâu cần anh ấy phải nói với em chứ! Em tự mình biết mình mà nhận ra vấn đề này.”
Hứa Minh Tâm cúi đầu xuống rồi nói với vẻ buồn bã.
Cô vừa nghĩ tới đây thì nước mắt bắt đầu không khống chế được mà rơi xuống. Trái tim cô nhưu bị người khác dùng kim đâm thành từng lỗ nhỏ. Không lành được, chỉ có thể canh cánh trong lòng.
“Minh Tâm, chú ta sẽ chế bai em nhưng anh thì không.” . ngôn tình hài
Ngôn Hải không muốn từ bỏ bất kỳ cơ hội nào. Anh ta nắm chặt bờ vai của Hứa Minh Tâm rồi nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mắt là người trong lòng! Nếu em thật sự cảm thấy Cố Gia Huy không thích hợp với mình thì em có thể suy nghĩ về anh. Cố Gia Huy có mục đích có chí hướng rất cao, anh ta cần một người phụ nữ có thể trợ giúp mình nhưng anh thì không. Anh chỉ muốn có thể ở bên cạnh người mình yêu tới hết cuộc đời này.”
“Anh Ngôn Hải.”
Sao lại nói tới chuyện tỏ tình rồi? “Anh đã thử buông em rất nhiều lần, nhưng anh không làm được. Anh vẫn thích em, làm sao bây giờ?”
Trong lòng Ngôn Hải đang rất giãy dụa, cũng rất khổ sở.