Trận chiến này mình thẳng chắc rồi Nhưng không ngờ rằng lần gặp mặt đầu tiên cô ta còn chưa kịp tạo ấn tượng tốt thì đã bị Cố Gia Huy chặn hết tất cả đường lui rồi.
Cái gì gọi là không hợp chứ? Cái gì gọi là không hợp, chẳng lẽ anh và con nhóc nhà họ Hứa kia hợp ư?
“Em và anh không hợp chỗ nào?” Trịnh Hoa rất tủi thân cũng rất bướng binh, cô ta hỏi với vẻ không cam lòng.
“Tôi thích đàn ông, giới tính không hợp.”
“Anh lừa em, đó đều là những tin đồn mà anh cố ý tạo ra thôi: Anh lừa mấy người kia thì cũng thôi, còn muốn lừa em ư?”
“Hai đứa nhỏ các con từ từ nói chuyện, bác và bố con đi uống trà. Lát nữa con phải đưa Trịnh Hoa về, bác Trình của con chỉ có một một cô cháu gái này. Con nhất định phải đảm bảo an toàn cho con bé, nếu không thì bác Trình dạy dỗ con đấy.”
Ông Trình cố ý nói thế chính là vì muốn tranh thủ thêm cơ hội cho cháu gái mình.
Cố Gia Huy nhíu mày. nhưng cũng không thể từ chối. Dù sao đó cũng là bề trên của mình.
Anh chỉ có thể nhìn về phía Cố Gia Bảo.
Cố Gia Bảo vò đầu, biểu thị mình cũng rất khó xử.
Bạn tốt nhiều năm, bây giờ chỉ nhờ mình một chút chuyện nhỏ này thôi, cũng không thể không làm chứ.
“Uống trà thôi, tôi có một bình Long Tĩnh trước mưa, bình phẩm một chút.”
Ông ấy giả vờ như không nhìn thấy rồi trực.
tiếp quay người rời đi.
Trong phút chốc, trong văn phòng chủ tịch to lớn chỉ còn mỗi hai người bọn họ.
Trịnh Hoa chắp tay sau lưng rồi mở miệng nói: “Cố Gia Huy, em đã điều tra anh rõ ràng rồi. Anh từng bị tổn thương vì tình, cũng từng bị hãm hại. Cho nên đã tạo nên sự chịu đựng và nội tâm mạnh mẽ của anh. Em nói đúng không?”
Khi Cố Gia Huy nghe thấy câu bị tổn thương vì tình thì mắt có chút mở ra, lạnh lùng thâm thúy.
Anh không trả lời mà chỉ đứng đó. Trịnh Hoa thấy anh không phản bác thì nói tiếp.
“Thật ra em đã nghe danh của anh lâu rồi, chẳng qua đều là tin xấu. Nói anh xấu xí lại già, còn hướng tính không rõ ràng. Lúc đó đương nhiên em sẽ không tốn công sức vào.
người anh. Nhưng từ lúc anh bộc lộ tài năng tới nay thì em đã phát hiện anh là người em muốn”
“Một người có thể nhẫn nhịn bốn năm trời, chịu hết mọi sự tủi nhục khiến cho kẻ thù xem nhẹ mình, từ đó phát triển tập đoàn.J&C.
Người như anh khiến cho em rất khâm phục.
Cho nên Trịnh Hoa muốn gả cho anh!”
“Cô tốn nhiều công sức vào tôi như thế, nhưng sao cô tự tin rằng tôi sẽ chấp nhận cô?”
“Em đương nhiên là tự tin rồi.” Trịnh Hoa vừa cười vừa nói, cô ta ngước cằm lên. Không hề e dè trước mặt Cố Gia Huy, hơn nữa còn rất to gan.
Hai tay Trịnh Hoa chắp sau lưng, cô ta nói tiếp: “Em đã điều tra về anh rất rõ ràng, sở dĩ anh đính hôn với con nhóc nhà họ Hứa kia là bởi vì bố anh không biết rõ tình hình, cho là anh không lấy được vợ nên mới có thể vội vàng tìm cho anh một cô vợ chưa cưới như thế. Hai người cũng chẳng tính là gì vậy. Em rất rộng lượng, sẽ không so đo hai người đã ở chung với nhau hai ba tháng.”
“Nhà họ Hứa là thân phận gì thì em cũng chẳng cần nhiều lời nữa. HứaAn Kỳ có chút vốn liếng, nhưng Hứa Minh Tâm này thì chẳng có chút tác dụng gì cả. Em chẳng tìm được một chút giá trị gì trên người con nhóc đó cả. Nhưng em thì khác, em là người thừa kế duy nhất của Thiên Văn, sau lưng em là nhà họ Trịnh, còn Hứa Minh Tâm thì chẳng có gì.”