“Em cũng rất xinh đẹp, trẻ tuổi, hơn nữa học thức giáo dưỡng cũng đều rất tốt. Anh cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.”
“A?” Sao cô nghe câu này thấy hơi lạ. “Chẳng lẽ em cảm thấy mình không xinh?”
“Xinh chứ!”
“Hay em cảm thấy mình không có học thức?”
“Em có mà, em biết lễ phép, kính già yêu trẻ, lấy việc giúp người khác làm niềm vui của mình. Mỗi năm em đều đạt được thưởng sinh viên ba tốt đó.”
“Ừ, căn cứ theo những gì em nói thì anh thấy mình vẫn nên tiếp tục cố gắng, nếu không thì sẽ không xứng với cô vợ chưa cứu tài giỏi xinh đẹp hiền lành như thế này.” Cố Gia Huy vừa cười vừa nói, còn đưa tay sờ đầu Hứa Minh Tâm: “Ngồi đây chờ đi, anh đi lấy đồ ăn sáng cho em.”
Cố Gia Huy quay người rời đi, Hứa Minh Tâm vẫn còn chưa tỉnh táo lại được.
Vốn là cô không xứng với anh, sao mà anh mới nói hai ba câu lại thành anh chưa xứng với cô rồi?
Là sai ở đâu?
Không được, phải nói chuyện cho rõ.
Rất nhanh sau đó Cố Gia Huy đã quay lại, anh bưng theo một chén cháo nóng hổi đầy dinh dưỡng.
Đầu tiên Cố Gia Huy ôm cô đi tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
“Đợi chút! Em cảm thấy những gì chúng ta vừa nói có vấn đề.”
“Có vấn đề gì?” Cố Gia Huy vòng hai tay trước ngực rồi ung dung nhìn Hứa Minh Tâm.
Cố Gia Huy hiểu rõ trí thông minh của vợ mình cao tới đâu.
Chỉ cần quấn một vòng là đã có thể để cô trở nên ngoan ngoãn rồi.
“Thân phận của em rất thấp kém! Mặc dù em là con gái nhà họ Hứa nhưng chẳng hề có chút địa vị trong nhà.”
“Trùng hợp thật, thân phận của anh trong nhà cũng rất thấp kém. Mặc dù là con trai nhà họ Cố nhưng chång hề có chút địa vị nào cả.”
11 Hứa Minh Tâm trừng to mắt, sao cô cảm thấy Cố Gia Huy nói rất có lý nhỉ.
“Đợi chút! Mặc dù em không xấu nhưng cũng không tính là nghiêng nước nghiêng thành.”
“Anh cũng thế, mặc dù không xấu nhưng cũng không tính là người đàn ông đẹp nhất thế giới.”
“Em… em không cao, trước sau cũng bằng phẳng.”
“So với người cao hơn anh thì anh cũng không cao lắm. Trước sau của anh cũng không vểnh ra.”
“Em… em còn…”
Hứa Minh Tâm vắt óc muốn tìm ra sự khác biệt giữa hai người nhưng mọi đường đi của cô đều đã bị Cố Gia Huy chặn lại. Cô không biết nên nói gì mới được.
Ngay lúc cô lắp bắp không nói nên lời thì Cố Gia Huy gõ đầu của cô, anh nói: “Dung lượng não đã nhỏ thì cũng đừng nghĩ quá nhiều làm gì.”
“Đúng đúng! Em rất ngốc, phản ứng chậm, cho dù tính toán cũng không nhanh.”
“Không sao, anh thông minh hai mươi tám năm rồi, chính là vì đợi tới ngày hôm nay phục vụ cho em.”
“Em sẽ kéo thấp trí thông minh của đời tiếp theo xuống đó, anh phải suy nghĩ cho kỹ!” Hứa Minh Tâm nói với vẻ sốt ruột, Cố Gia Huy cũng chìm vào im lặng, điều này khiến cho cô rất vui. Cuối cùng cũng có thể phản bác được một cái rồi.