Đào Khê Hồng chỉ im lặng nhìn cô.
Những giấy tờ trong tay chậm rãi rơi xuống dưới chân, bầu không khí an tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng được tiếng hít thở.
Sau khoảnh khắc mất bình tĩnh ngắn ngủi qua đi, lý trí Giản Tích đã trở về xin lỗi, “Thực xin lỗi.”
Đào Khê Hồng nhẹ nhàng bâng quơ một tiếng “Ừ” xem như cho qua chuyện này, “Mẹ sẽ không ép con, càng sẽ không yêu cầu con phải lựa chọn, mẹ chỉ muốn cho con biết một số chân tướng sự thật, Tiểu Tích, ba mẹ nuôi dưỡng con thật không dễ dàng gì, ba mẹ hy vọng con sống tốt, cuộc sống đó quan trọng hơn là hạnh phúc nhất thời.”
Giản Tích chậm rãi rũ mắt, nhấp môi không lên tiếng.
Đào Khê Hồng đem tài liệu cất lại vào trong túi giấy, để lên bàn như chưa bao giờ mở ra xem.
“Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng trong hôn nhân thì phụ nữ thường muốn nhiều hơn và phải trả giá nhiều hơn so với đàn ông.” Giọng nói của Đào Khê Hồng bình tĩnh, “Đừng nói gì mà cậu ta sẽ không để cho con thua thiệt. Nếu cậu ta thực sự yêu thương con, cậu ta phải chứng minh bản lĩnh cùng sự chân thành của mình để làm cho ba mẹ yên tâm. Nhưng hiện tại, cái mà mẹ thấy cùng biết được, chỉ toàn là không đáng tin cậy cùng không có tương lai.”
Giản Tích gật gật đầu, cảm thấy cuộc nói chuyện hôm này thực sự đi đến ngõ cụt.
Hai mẹ con không nhữnng không ai thuyết phục được ai, mà cả hai còn rơi vào kết cục tan rã không vui.
Giản Tích cầm túi xách, Đào Khê Hồng giữ cô lại, “Tiểu Tích, ăn cơm trưa rồi hãy đi con.”
“Không được mẹ ơi, con phải về bệnh viện trực ban.” Tìm được cái cớ, Giản Tích trực tiếp đi ra ngoài.
Từ trong nhà ra, Giản Tích không có nơi nào cụ thể để đi, cô lái xe dọc theo đường lớn, bất tri bất giác liền chạy đến công ty của Hạ Nhiên.
Sau khi đã tìm được chỗ đỗ xe, Giản Tích liền ngồi ở nhà ăn dưới lầu. Từ giờ đến 12 giờ còn gần một tiếng, cô cắm ống hút uống trà bưởi mật ong.
Gần tới giờ nghỉ trưa, người lui tới cũng bắt đầu tăng lên, nhà ăn lúc trước còn trống trơn giờ đã đông lên nhiều.
Giản Tích cảm thấy gọi có một ly nước trái cây mà độc chiếm chỗ ngồi thật ngại ngùng, thế là cô vẫy tay gọi người phục vụ đến gọi món.
“Bò kho, măng tây xào, canh cá trích cho nhiều củ cải muối một chút.” Cuối cùng lại gọi thêm một món điểm tâm ngọt, Giản Tích đem thực đơn trả lại cho người phục vụ, lúc này mới phát hiện, những món này đều là những món mà Hạ Nhiên thích ăn.
Ai da, thật là nhớ anh ấy quá đi mất.
Còn mười phút nữa là nghỉ trưa, Giản Tích chuẩn bị gửi cho Hạ Nhiên một tin nhắn, vừa mới lấy di động ra, ngước nhìn cửa sổ sát đất bên ngoài, ngay cửa ra vào của tòa nhà văn phòng đối diện, cô thấy một đám người cả đàn ông lẫn phụ nữ. Người đi đầu tiên đúng là Hạ Nhiên. Mặt Giản Tích đều dán sát lên cửa kính, cẩn thận nhìn lại một cái, sáu người đàn ông cùng ba người phụ nữ, Hạ Nhiên bước đi đầu tiên, đi cùng anh là một người phụ nữ mang đôi giày bốt cao qua gối.
Nhìn bề ngoài đặc biệt như vậy, hẳn là Giám đốc Nhân sự Hạ Nhiên đã nói qua với cô.
Giản Tích gửi nhanh cho anh một tin nhắn.
[Anh có muốn em đến đón ăn đi ăn trưa không?]
[Không cần đâu, trưa nay chồng em có bữa tiệc phải dự.]
Giản Tích liếm liếm môi, tiếp tục nhắn: [Anh không cần em.]
[Đệt, bảo bối, em làm rơi mất điện thoại à? Có phải em không đó?]
Giản Tích vừa thấy liền vui vẻ, hờn dỗi đáp:
[Không có mất, em là vợ anh, hàng thật giá thật đây, moah moah.]
[Ngoan, chồng em đang vội, tối nay anh sẽ tìm em.]
Giản Tích nhìn bàn đồ ăn yêu thích của Hạ Nhiên, uể oải cực kỳ, cô lại nghĩ đến cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ cùng mẹ mình lúc sáng, liền cảm thấy buồn bã hơn. Giờ phút này, chỉ có Hạ Nhiên mới có thể đem lại cho cô cảm giác tồn tại mãnh liệt.
Giản Tích lấy di động, khóa màn hình lại mở màn hình, trong lòng có một hố sâu tột đỉnh. Cô mở khung chat.
[Anh ăn cơm với ai? Có cô gái nào không? Anh có phải lại uống rượu không?]
Liên tiếp hàng loạt câu hỏi được gửi đi, lúc này đi, thời gian chờ đợi có chút dài lâu.
Lâu đến nỗi tâm trí Giản Tích ỉu xìu như bóng bay bị xì hơi, còn có cảm giác ấm ức vô hình, còn có chút tính tình trẻ con oán trách, hai thứ cảm giác đó đè ép, trong lòng cô được viết rõ ràng hai chữ: Khó chịu.
Di động lần nữa vang lên, không phải tin nhắn mà Hạ Nhiên trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Giản Tích tiếp điện thoại nhanh như bay, giống như buồn bực lại giống như nỗi sợ của một đứa trẻ khi người lớn rời đi.
“Anh sao lại thế này, trả lời tin nhắn chậm như vậy, cơm ăn ngon lắm à? Rượu liền uống nhiều như vậy? Ngồi cạnh anh bây giờ có phải có phụ nữ không? Là Giám đốc của anh đúng không? Anh nhớ phải giữ khoảng cách với cô ấy, đừng để mùi nước hoa nồng nặc át vào người nha; với mùi nước hoa nồng nặc như vậy, còn lâu em mới cho anh vào nhà.”
Giản Tích nói liền một thôi một hồi như vậy mà không hề ngừng lại để thở.
Đầu bên kia lại an tĩnh đến dị thường.
Hai mắt Giản Tích mờ mịt, không thể nào, ngắt điện thoại rồi sao? Cô đem điện thoại lắc trái lắc phải, không có khả năng a, chẳng lẽ di dộng hư rồi?
Hạ Nhiên, “Em lắc nữa xem, di động nổ luôn bây giờ, không tin thì thử xem.”
Rốt cuộc cũng nghe được âm thanh, nhưng âm thanh này giống như nghe trực tiếp hơn.
Giản Tích nhíu mày, sau đó quay đầu lại, vừa thấy anh liền sửng sốt.
Gần cửa xoay của nhà ăn, Hạ Nhiên giơ di động, ánh mắt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Sao anh lại tới đây?” Giản Tích kinh ngạc, vui mừng trong chốc lát liền qua đi, cô liền cảm thấy buồn bực, không vui.
“Anh không phải nói có hẹn sao, sao xong nhanh như vậy, hay là anh đang gạt em, nếu em không gửi tin nhắn cho anh, có phải hiện giờ anh đang ở chung với mỹ nhân nào đó không?”
“Muốn chết.” Hạ Nhiên cười chửi nhỏ một câu, bước về phía cô, “Hôm nay em ăn phải thuốc nổ à?”
Tức chết rồi, cả lời nói và hành động đều như đang hờn giận, quả thật tâm tình đúng là ăn nhầm mấy ký thuốc nổ.
Giản Tích cúi đầu không lên tiếng.
Trong lúc cô vẫn đang giận dỗi, Hạ Nhiên tính tình nhẫn nại bước đến chỗ cô ngồi, trêu ghẹo nói: “Đều là đồ ăn anh thích, em đây là nhìn vật nhớ người sao? Hử?”
Giản Tích nhỏ giọng, “Anh đừng khinh thường người khác.”
Hạ Nhiên nhẹ nhàng duỗi tay xoa xoa mặt cô, “Em làm sao vậy?”
“Em với làm sao là hai câu khác nhau, anh muốn hỏi đến cái gì?”
“Chậc.” Hạ Nhiên dắt tay cô, “Giận chồng em không ăn cơm cùng em à? Bây giờ anh ăn cơm với em, được chưa nào?”
“Ai muốn ăn cơm với anh.” Giọng Giản Tích đầy giận hờn, ấm ức đến nỗi chóp mũi đều đỏ lên.
Hạ Nhiên lẳng lặng nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Công ty có khách cần phải tiếp, anh phải tham gia buổi tiếp đãi này, nghiệp vụ này có liên quan đến phòng Nhân sự nên Giám đốc Tiếu cũng tham gia.”
Giản Tích nghĩ đến chuyện phiền lòng lúc sáng, tới giờ cô vẫn không vui lên được, đặc biệt nghe Hạ Nhiên chủ động giải thích mối quan hệ nam nữ, thì mấy chữ “Nhà hàng Bảo Sơn, phòng 506 ở cùng một chỗ một tiếng” vẫn còn vương vấn trong lòng làm cô khó chịu.
Ngữ khí ngang bướng, “Miệng lưỡi trơn tru, giấu đầu lòi đuôi, anh chết chắc.”
Hạ Nhiên thiếu chút nữa cười đến chết, kéo gần khoảng cách, dựa vào mặt cô thấp giọng cảnh cáo: “Em muốn quậy à, em mà còn quậy như vậy nữa thì anh thật sự sẽ không cần em nữa.”
Bất luận là từ ngữ, giọng nói hay cử chỉ, đây rõ ràng chỉ là một câu nói đùa.
Nhưng tựa như một cái lỗ hổng trên một con đập chống lũ, chỉ từ cái lỗ hổng đó nước lũ ào ào chảy xiết không có dấu hiệu ngừng.
Giản Tích lớn tiếng nói: “Anh không cần thì thôi, em cũng không cần hiếm lạ gì anh. Anh nhanh chóng đến nhà em đem hai cái hộp vô dụng kia về đi, rồi về nhà ôm chúng nó mà khóc từ từ.”
Khi cô nói những lời này, cảm xúc gần như vỡ tan, trong đối mắt bướng bỉnh đầy nước mắt.
Hạ Nhiên bình tĩnh mà nghe cô phát tiết, bàn tay vẫn nắm tay cô không buông lỏng.
Cuối cùng, anh vươn tay phải, vòng qua sau đầu đem cô kéo sát vào trong lòng ngực.
Cái gáy của Giản Tích bị anh không nặng không nhẹ mà ấn vào ngực, Hạ Nhiên nhẹ nhàng nói: “Ngoan, nếu em muốn khóc thì khóc đi.”
Giản Tích không kiềm chế được nữa, toàn bộ nước mắt rơi ướt bả vai anh.
Tuy bàn ăn của bọn họ nằm trong góc, nhưng vẫn được khá nhiều người chú ý đến.
Hạ Nhiên một chút cũng không thèm để ý đến, trong đầu chỉ nghĩ anh muốn mang đến cho người con gái của anh một vòng tay chắc chắn.
Không sai biệt lắm, môi Hạ Nhiên cọ vào tóc Giản Tích, đến bên tai cô thì thầm: “Em đừng vì anh mà cãi nhau cũng đừng giận dỗi hay ầm ĩ với mẹ em.”
Giản Tích ngơ ngẩn, ngẩng đầu, hỏi bằng giọng nghẹn ngào: “Anh làm sao biết được?”
Hạ Nhiên cười: “Vì anh thông minh.”
Giản Tích khịt khịt mũi: “Anh vì sao không giận mẹ em?”
Hạ Nhiên cười càng sâu hơn, “Cô gái ngốc, vì bà ấy là mẹ em.”
Ấn đường Giản Tích nhăn lại, tội nghiệp mà nhìn anh, “Hạ lão đại, sao anh lại tốt như vậy, tốt đến mức em muốn vì anh mà đấu tranh.”
Hạ Nhiên buông cô ra, ngón tay cái xoa nhè nhẹ hốc mắt cô vài cái, lau sạch nước mắt, mới nói: “Em đừng làm vậy, em cứ ngoan ngoãn là được.”
Giản Tích xoa xoa chóp mũi, cảm xúc cuối cùng cũng đã ổn định một chút, “Anh không phải cần phải tiếp khách sao?”
“Vợ anh lần đầu tiên cùng anh giận dỗi, thời khắc quan trọng như vậy, nếu đem so sánh thì tiếp khách nào quan trọng như bằng.” Hạ Nhiên cười hết sức quyến rũ, và có phần xấu xa: “Thân là nam chính, anh phải đến hiện trường phối hợp diễn xuất.”
“Cái gì chứ?” Giản Tích bị chọc cười, mây đen trong lòng cuối cùng cũng dần dần bị ánh mặt trời chiếu sáng, “Nào có ai như anh, bị bạn gái kiếm cớ náo loạn, mà còn vui vẻ như vậy.”
“Thật quyến rũ.” Hạ Nhiên cảm thán, “Bạn gái anh lúc buồn bực mắng người hay như hát, người khác không ai có thể làm được, anh làm sao có thể khó chịu được.”
Giản Tích nghe xong, cười mắng anh, “Biến thái.”
“Vui rồi sao?” Hạ Nhiên thấy cô cười, cuối cùng cũng đã an tâm.
Giản Tích gật đầu, sau đó lại cúi đầu.
Hạ Nhiên nhìn thời gian, “Vậy thì được rồi, anh phải qua kia đây, sếp và khách đều ở bên đó, em quay về ngủ trưa đi, buổi tối mình cùng ăn cơm.”
Nói xong đứng dậy muốn đi, bước những bước thật dài, thật sự đang vội vã.
Giản Tích bắt lấy tay anh, đem người quay trở lại.
“Hả?” Hạ Nhiên xoay người, ánh mắt chần chờ.
“Thực xin lỗi.” Giản Tích nhìn anh, vừa chua xót vừa ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Lòng em khó chịu, chỉ nghĩ đến việc gặp anh, em không điều khiển được cảm xúc, thực xin lỗi.”
Cô lặp lại hai tiếng xin lỗi, nhìn bộ dáng cực kỳ cẩn thận như người sợ mất đi thứ gì đó, bộ dáng của cô làm cho Hạ Nhiên đau lòng.
Anh dùng sức nắm lại tay cô, “Hai ta là muốn sống chung cả đời, dây tơ hồng đã buộc chặt, cần gì phải nói ai xin lỗi ai như vậy. Giản Tích, em yên tâm đi.”
“Yên tâm cái gì cơ?”
“Dù em có dùng dao đâm anh, anh sẽ không chống cự, cam tâm tình nguyện mà chịu.”
Tay Giản Tích bị Hạ Nhiên nắm, đặt sát vào ngực anh.
Mẹ nó, thật là cảm động, Giản Tích cảm thấy có chút không chịu nổi, “Sao lại có thể thế này, trước kia em rất kiên cường, nhìn thấy người chết vẫn không có chút cảm xúc, sau khi ở cùng chỗ với anh em liền đổi nghề đi nhấn chìm Tháp Lôi Phong.”
Hạ Nhiên cười, lên tiếng, “Miệng của em có phải nhàn nhã lắm không, cả ngày toàn nói những lời không đâu, buổi tối tìm cái gì đó cho em ngậm mới được.”
“Cái gì chứ…” Mặt Giản Tích đỏ rực như muốn bốc cháy, ngượng ngùng mà cúi đầu.
“Ai ui, anh thật là nên đi rồi.” Hạ Nhiên xoa xoa đầu cô, “Đi về em lái xe chậm một chút.”
Ra khỏi nhà ăn, bả vai Hạ Nhiên trong nháy mắt suy sụp.
Chuyện khiến anh lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, Giản Tích chịu ấm ức từ chỗ mẹ cô, ngẫm lại cũng biết lý do vì sao. Hạ Nhiên hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, cảm xúc trong lòng đầy ngổn ngang. Lung tung rối loạn, muốn tẩy cũng không thể tẩy sạch được.
Hạ Nhiên rõ ràng, trong nhà họ Giản, Boss lớn nhất vẫn chưa hề ra tay.
Anh nhớ tới lần đầu hỏi Lục Hãn Kiêu ba Giản Tích làm gì.
Tên Lục Hãn Kiêu ngốc nghếch đó trả lời là làm nhân viên công vụ.
Haizz, là một người chuẩn mực.
Sau khi tiếp khách xong, Hạ Nhiên xin nghỉ hai tiếng, chạy về Tam Bảo Đình ngoại thành.
------
Kể từ lần nói chuyện nặng nề đó, quan hệ giữa Giản Tích và mẹ cô vẫn duy trì không nóng không lạnh.
Mỗi tuần đều trở về nhà hai lần, cô và Đào Khê Hồng không chiến tranh lạnh cũng không bực bội, hỏi cái gì đáp cái đó.
Nhưng những đối chọi gay gắt trong lúc lơ đãng vẫn lộ ra.
Tối thứ sáu, sau khi đã dùng cơm chiều, khó có thời gian rảnh, Giản Nghiêm Thanh cùng cả nhà ngồi phòng khách xem ti vi.
Vừa vặn trên ti vi là một bộ phim truyền hình, một cô gái lừa gạt người nhà cùng tên ca sĩ lang thang đi đăng ký kết hôn, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê lương là bị bỏ rơi.
Giản Tích bực bội muốn chuyển kênh, “Bộ phim nhảm nhí.”
Đào Khê Hồng bưng trà hoa nhẹ nhàng thổi, “Nghệ thuật lấy cảm hứng từ cuộc sống hàng ngày, loại chuyện như thế này quá nhiều, tuy rằng nội dung có chút không lô gic, nhưng vẫn phản ứng chân thực cuộc sống.”
Giản Tích: “Người ta thích xem những tình tiết cẩu huyết, nên biên kịch phải viết như vậy mới có nhiều người xem.”
“Vậy tại sao người ta thích xem?” Đào Khê Hồng miệng nhấp ngụm trà, “Bởi vì mọi người đều tìm kiếm sự tương đồng của bản thân mình trong những câu chuyện của người khác.”
“Chỉ có những người có sẵn thành kiến mới có nhu cầu đi tìm những cảm giác tồn tại như vậy.”
Giản Tích nói: “Người độc lập sáng suốt chân chính sẽ sống vui vẻ thoải mái, yêu đời yêu người, không cần đi tìm sự ưu việt bằng cách so sánh mình với sự bất hạnh của người khác.”
Đào Khê Hồng khe khẽ hít một hơi thật sâu.
Giản Nghiêm Thanh ngồi một bên cuối cùng cũng lên tiếng: “Hai mẹ con sao thế, chỉ là xem phim truyền hình thôi mà cũng làm như thể đang thi hùng biện.”
Giản Tích không lên tiếng, Đào Khê Hồng cúi người rót cho ông bạn già một ly trà lạnh, “Nấu cả buổi trưa đó, uống một miếng đi, hạ hỏa.”
Lúc này, từ cửa truyền đến một tiếng kêu to: “Cái gì mà hạ nhiệt hạ hỏa, ai sốt vậy, làm sao có thể ‘nóng’ được như con, fanpage Weibo của con đã vượt quá mười vạn like rồi đó.”
Đào Tinh Lai trên người mặc cái áo lông trắng làm cho toàn thân thoải mái thanh tân, đầy khí chất, vừa thấy người liền dốc sức nịnh nọt: “Ôi, quý bà đoan trang đầy tràn đầy khí chất cao quý này như thế nào lại giống mẹ mình thế này không biết, còn quý ngài, khí vũ phi phàm, vừa nhìn liền biết đó là người quản lý cao cấp rồi.”
Giản Tích đau khổ mà nhắm mắt lại, thằng em trai này, thật là ồn ào.
“Chậc chậc chậc, còn mỹ nhân đang giả vờ ngủ kia nữa.” Đào Tinh Lai nhảy đến trước mặt cô, ôm vai cô thân thiết nói, “Không nghĩ sẽ nhìn đến em sao, có phải chị ghét vì vẻ ngoài của em quá xuất chúng không? Chị không cần ghen tị làm gì, cha mẹ sinh, gen di truyền mà biết làm sao được.”
Giản Tích sắp hỏng tới nơi rồi, vốn đang rất phiền muộn, cô đứng dậy đi về phòng ngủ.
Đào Nghiêm Thanh hơi nhíu mày, “Chị con giận bỏ đi rồi kìa.”
Đào Tinh Lai có chút đau lòng, “Như vậy là sao, hai người đều đi cả rồi, một người dù không phải chị ruột con, nhưng ít ra ba cũng là ba ruột của con mà. Thị trưởng ơi, ngài làm như vậy có phải là không yêu thương đùm bọc dân chúng không? Thị trưởng đặc biệt dễ làm như vậy sao.”
Giản Nghiêm Thanh mặt không đổi sắc, cất bước lên lầu vào thư phòng xem báo cáo.
“Mẹ, ba và chị con đều đi rồi, con là con của mẹ, mẹ đừng đừng bỏ rơi con nha.” Đào Tinh Lai ôm bả vai Đào Khê Hồng, mát xa cho bà, “Con yêu mẹ nhất.”
Đào Khê Hồng bình tĩnh uống trà, “Nói đi, thiếu tiền? Hay cần tiền?”
“Mẹ, sao mà mẹ lại về cùng phe với chị và ba con rồi.” Đào Tinh Lai vẫn mát xa trên vai bà, “Quý bà Tiểu Đào, hai ngày nay quý bà không ngoan nha.”
Rốt cuộc cũng đã nói vào chuyện chính, Đào Khê Hồng buông chén trà, “Chuyện người lớn, con không cần can dự vào.”
“Như vậy không được, con phải kế nghiệp ba, giữ gìn trật tự thành phố, kết nối cảm tình của người dân.” Đào Tinh Lai thở dài một hơi, “Mẹ, mẹ đã là người phụ nữ hiện đại thành công, sao lại muốn quay về thời phong kiến rồi?”
Đào Khê Hồng không vui, “Con biết chuyện của chị con?”
“Con cùng hai người thân thiết lắm, đã cùng ăn cơm, cùng ngủ chung, anh ấy còn giúp con đắp chăn.” Đào Tinh Lai mặt mày rạng rỡ nhớ lại, “Một người siêu tốt.”
“Theo mẹ thấy, hai chị em con đều không biết nhìn người.” Đào Khê Hồng nói: “Cậu ta không chung thủy với chị con.”
“Không phải chứ, mẹ còn điều tra người ta nữa sao? Người lớn mà làm sai cũng phải xin lỗi nha, lần này mẹ không đúng rồi, sao mẹ lại lạm dụng chức quyền của Giản thị trưởng như thế.”
Đào Khê Hồng có chút không biết nói gì.
“Còn không phải do mẹ bắt gặp cậu ta cùng một cô gái vào phòng trong một tiếng đồng hồ sao?” Đào Khê Hồng hừ lạnh một tiếng, “Nam nữ ở chung một phòng, đừng nói với mẹ là ở trong đó đấu địa chủ nha.”
“Mẹ thật là thông minh, đúng là chơi đấu địa chủ đó mẹ.” Đào Tinh Lai lại từ trong quần áo móc ra hai tờ giấy màu sắc rực rỡ đưa qua cho bà.
“Đây là cái gì?”
“Trò chơi đấu địa chủ, khu vực thi đấu số hai mươi lúc 10 giờ tối, là số 15837214586 đoạt giải quán quân, cái này là thi đấu trực tuyến, không thể bỏ dỡ giữa chừng.” Đào Tinh Lại lại đưa ra tờ giấy thứ hai, “Dãy số này chính là Hạ Nhiên, con đã cho người in hóa đơn ra.”
Đào Khê Hồng: “…”
“Anh ấy thực sự chỉ chơi đấu địa chủ, cái gì cũng không làm.” Đào Tinh Lai thành khẩn nói: “Mẹ cũng là người từng trải, làm ăn buôn bán cũng không phải là không gặp những chuyện như vậy, anh ấy lại không phải ông chủ, rất nhiều việc là thân bất do kỷ.”
Giọng điệu như ông cụ non như vậy khiến người khác thật muốn cầm gạch mà đập cậu.
Đào Tinh Lai nghiêm túc tiếp tục: “Hiện tại chứng cứ đã vô cùng xác thực như vậy, tội danh của anh ấy đã được rửa sạch, nếu mẹ cứ khăng khăng cố chấp thì đó chính là thành kiến. Người phụ nữ như vậy, cả nhà chúng ta đều không yêu.”
Đào Khê Hồng: “…”
Bà cúi đầu, nhìn hai trang giấy kia tràn đầy đều là hình chụp, giống như chân tướng thật sự là như vậy.
“Mẹ xem anh ấy thật là thông minh, lúc giành hạng nhất còn biết lưu lại những thông tin có liên quan, bằng không không thể nào giải thích rõ được.” Đào Tinh Lai: “Trên đời này, đúng là có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, một vòng rồi lại một vòng, làm con cảm thấy con trở thành Đào Tiểu anh hùng.”
Đào Khê Hồng nhíu mày, “Đừng tự mèo khen mèo dài đuôi nữa, con làm sao có thể chuẩn bị được chứng cứ có sức thuyết phục như vậy.” Bà ngẩng đầu, đem đồ vật đồ vật để trên bàn, “Là Hạ Nhiên nhờ con đến giải thích đúng không?”
Đang chờ câu này!
Đào Tinh Lai nhanh chóng lên tiếng, “Vì chị con, anh ấy vừa ôm đùi con vừa khóc lóc thảm thiết năn nhỉ con làm cầu nối, con cảm động muốn chết.”
Đào Khê Hồng bị cậu nói hươu nói vượn, thêm phong cách nói chuyện náo loạn cho đau đầu, một lòng muốn cậu im lặng, vì thế trực tiếp đồng ý với mục đích cuối cùng của cậu ta.
“Được rồi, được rồi, hai chị em con đều là ăn cây táo, rào cây sung, hẹn một ngày nào đó đi, gọi cậu ta tới nhà gặp mặt.”
Đào Tinh Lai như trút được gánh nặng, giơ ngón trỏ cùng ngón giữa trước mặt mẹ mình --- “Oh yeah.”
Đào Khê Hồng chỉ im lặng nhìn cô.
Những giấy tờ trong tay chậm rãi rơi xuống dưới chân, bầu không khí an tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng được tiếng hít thở.
Sau khoảnh khắc mất bình tĩnh ngắn ngủi qua đi, lý trí Giản Tích đã trở về xin lỗi, “Thực xin lỗi.”
Đào Khê Hồng nhẹ nhàng bâng quơ một tiếng “Ừ” xem như cho qua chuyện này, “Mẹ sẽ không ép con, càng sẽ không yêu cầu con phải lựa chọn, mẹ chỉ muốn cho con biết một số chân tướng sự thật, Tiểu Tích, ba mẹ nuôi dưỡng con thật không dễ dàng gì, ba mẹ hy vọng con sống tốt, cuộc sống đó quan trọng hơn là hạnh phúc nhất thời.”
Giản Tích chậm rãi rũ mắt, nhấp môi không lên tiếng.
Đào Khê Hồng đem tài liệu cất lại vào trong túi giấy, để lên bàn như chưa bao giờ mở ra xem.
“Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng trong hôn nhân thì phụ nữ thường muốn nhiều hơn và phải trả giá nhiều hơn so với đàn ông.” Giọng nói của Đào Khê Hồng bình tĩnh, “Đừng nói gì mà cậu ta sẽ không để cho con thua thiệt. Nếu cậu ta thực sự yêu thương con, cậu ta phải chứng minh bản lĩnh cùng sự chân thành của mình để làm cho ba mẹ yên tâm. Nhưng hiện tại, cái mà mẹ thấy cùng biết được, chỉ toàn là không đáng tin cậy cùng không có tương lai.”
Giản Tích gật gật đầu, cảm thấy cuộc nói chuyện hôm này thực sự đi đến ngõ cụt.
Hai mẹ con không nhữnng không ai thuyết phục được ai, mà cả hai còn rơi vào kết cục tan rã không vui.
Giản Tích cầm túi xách, Đào Khê Hồng giữ cô lại, “Tiểu Tích, ăn cơm trưa rồi hãy đi con.”
“Không được mẹ ơi, con phải về bệnh viện trực ban.” Tìm được cái cớ, Giản Tích trực tiếp đi ra ngoài.
Từ trong nhà ra, Giản Tích không có nơi nào cụ thể để đi, cô lái xe dọc theo đường lớn, bất tri bất giác liền chạy đến công ty của Hạ Nhiên.
Sau khi đã tìm được chỗ đỗ xe, Giản Tích liền ngồi ở nhà ăn dưới lầu. Từ giờ đến 12 giờ còn gần một tiếng, cô cắm ống hút uống trà bưởi mật ong.
Gần tới giờ nghỉ trưa, người lui tới cũng bắt đầu tăng lên, nhà ăn lúc trước còn trống trơn giờ đã đông lên nhiều.
Giản Tích cảm thấy gọi có một ly nước trái cây mà độc chiếm chỗ ngồi thật ngại ngùng, thế là cô vẫy tay gọi người phục vụ đến gọi món.
“Bò kho, măng tây xào, canh cá trích cho nhiều củ cải muối một chút.” Cuối cùng lại gọi thêm một món điểm tâm ngọt, Giản Tích đem thực đơn trả lại cho người phục vụ, lúc này mới phát hiện, những món này đều là những món mà Hạ Nhiên thích ăn.
Ai da, thật là nhớ anh ấy quá đi mất.
Còn mười phút nữa là nghỉ trưa, Giản Tích chuẩn bị gửi cho Hạ Nhiên một tin nhắn, vừa mới lấy di động ra, ngước nhìn cửa sổ sát đất bên ngoài, ngay cửa ra vào của tòa nhà văn phòng đối diện, cô thấy một đám người cả đàn ông lẫn phụ nữ. Người đi đầu tiên đúng là Hạ Nhiên. Mặt Giản Tích đều dán sát lên cửa kính, cẩn thận nhìn lại một cái, sáu người đàn ông cùng ba người phụ nữ, Hạ Nhiên bước đi đầu tiên, đi cùng anh là một người phụ nữ mang đôi giày bốt cao qua gối.
Nhìn bề ngoài đặc biệt như vậy, hẳn là Giám đốc Nhân sự Hạ Nhiên đã nói qua với cô.
Giản Tích gửi nhanh cho anh một tin nhắn.
[Anh có muốn em đến đón ăn đi ăn trưa không?]
[Không cần đâu, trưa nay chồng em có bữa tiệc phải dự.]
Giản Tích liếm liếm môi, tiếp tục nhắn: [Anh không cần em.]
[Đệt, bảo bối, em làm rơi mất điện thoại à? Có phải em không đó?]
Giản Tích vừa thấy liền vui vẻ, hờn dỗi đáp:
[Không có mất, em là vợ anh, hàng thật giá thật đây, moah moah.]
[Ngoan, chồng em đang vội, tối nay anh sẽ tìm em.]
Giản Tích nhìn bàn đồ ăn yêu thích của Hạ Nhiên, uể oải cực kỳ, cô lại nghĩ đến cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ cùng mẹ mình lúc sáng, liền cảm thấy buồn bã hơn. Giờ phút này, chỉ có Hạ Nhiên mới có thể đem lại cho cô cảm giác tồn tại mãnh liệt.
Giản Tích lấy di động, khóa màn hình lại mở màn hình, trong lòng có một hố sâu tột đỉnh. Cô mở khung chat.
[Anh ăn cơm với ai? Có cô gái nào không? Anh có phải lại uống rượu không?]
Liên tiếp hàng loạt câu hỏi được gửi đi, lúc này đi, thời gian chờ đợi có chút dài lâu.
Lâu đến nỗi tâm trí Giản Tích ỉu xìu như bóng bay bị xì hơi, còn có cảm giác ấm ức vô hình, còn có chút tính tình trẻ con oán trách, hai thứ cảm giác đó đè ép, trong lòng cô được viết rõ ràng hai chữ: Khó chịu.
Di động lần nữa vang lên, không phải tin nhắn mà Hạ Nhiên trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Giản Tích tiếp điện thoại nhanh như bay, giống như buồn bực lại giống như nỗi sợ của một đứa trẻ khi người lớn rời đi.
“Anh sao lại thế này, trả lời tin nhắn chậm như vậy, cơm ăn ngon lắm à? Rượu liền uống nhiều như vậy? Ngồi cạnh anh bây giờ có phải có phụ nữ không? Là Giám đốc của anh đúng không? Anh nhớ phải giữ khoảng cách với cô ấy, đừng để mùi nước hoa nồng nặc át vào người nha; với mùi nước hoa nồng nặc như vậy, còn lâu em mới cho anh vào nhà.”
Giản Tích nói liền một thôi một hồi như vậy mà không hề ngừng lại để thở.
Đầu bên kia lại an tĩnh đến dị thường.
Hai mắt Giản Tích mờ mịt, không thể nào, ngắt điện thoại rồi sao? Cô đem điện thoại lắc trái lắc phải, không có khả năng a, chẳng lẽ di dộng hư rồi?
Hạ Nhiên, “Em lắc nữa xem, di động nổ luôn bây giờ, không tin thì thử xem.”
Rốt cuộc cũng nghe được âm thanh, nhưng âm thanh này giống như nghe trực tiếp hơn.
Giản Tích nhíu mày, sau đó quay đầu lại, vừa thấy anh liền sửng sốt.
Gần cửa xoay của nhà ăn, Hạ Nhiên giơ di động, ánh mắt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Sao anh lại tới đây?” Giản Tích kinh ngạc, vui mừng trong chốc lát liền qua đi, cô liền cảm thấy buồn bực, không vui.
“Anh không phải nói có hẹn sao, sao xong nhanh như vậy, hay là anh đang gạt em, nếu em không gửi tin nhắn cho anh, có phải hiện giờ anh đang ở chung với mỹ nhân nào đó không?”
“Muốn chết.” Hạ Nhiên cười chửi nhỏ một câu, bước về phía cô, “Hôm nay em ăn phải thuốc nổ à?”
Tức chết rồi, cả lời nói và hành động đều như đang hờn giận, quả thật tâm tình đúng là ăn nhầm mấy ký thuốc nổ.
Giản Tích cúi đầu không lên tiếng.
Trong lúc cô vẫn đang giận dỗi, Hạ Nhiên tính tình nhẫn nại bước đến chỗ cô ngồi, trêu ghẹo nói: “Đều là đồ ăn anh thích, em đây là nhìn vật nhớ người sao? Hử?”
Giản Tích nhỏ giọng, “Anh đừng khinh thường người khác.”
Hạ Nhiên nhẹ nhàng duỗi tay xoa xoa mặt cô, “Em làm sao vậy?”
“Em với làm sao là hai câu khác nhau, anh muốn hỏi đến cái gì?”
“Chậc.” Hạ Nhiên dắt tay cô, “Giận chồng em không ăn cơm cùng em à? Bây giờ anh ăn cơm với em, được chưa nào?”
“Ai muốn ăn cơm với anh.” Giọng Giản Tích đầy giận hờn, ấm ức đến nỗi chóp mũi đều đỏ lên.
Hạ Nhiên lẳng lặng nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Công ty có khách cần phải tiếp, anh phải tham gia buổi tiếp đãi này, nghiệp vụ này có liên quan đến phòng Nhân sự nên Giám đốc Tiếu cũng tham gia.”
Giản Tích nghĩ đến chuyện phiền lòng lúc sáng, tới giờ cô vẫn không vui lên được, đặc biệt nghe Hạ Nhiên chủ động giải thích mối quan hệ nam nữ, thì mấy chữ “Nhà hàng Bảo Sơn, phòng 506 ở cùng một chỗ một tiếng” vẫn còn vương vấn trong lòng làm cô khó chịu.
Ngữ khí ngang bướng, “Miệng lưỡi trơn tru, giấu đầu lòi đuôi, anh chết chắc.”
Hạ Nhiên thiếu chút nữa cười đến chết, kéo gần khoảng cách, dựa vào mặt cô thấp giọng cảnh cáo: “Em muốn quậy à, em mà còn quậy như vậy nữa thì anh thật sự sẽ không cần em nữa.”
Bất luận là từ ngữ, giọng nói hay cử chỉ, đây rõ ràng chỉ là một câu nói đùa.
Nhưng tựa như một cái lỗ hổng trên một con đập chống lũ, chỉ từ cái lỗ hổng đó nước lũ ào ào chảy xiết không có dấu hiệu ngừng.
Giản Tích lớn tiếng nói: “Anh không cần thì thôi, em cũng không cần hiếm lạ gì anh. Anh nhanh chóng đến nhà em đem hai cái hộp vô dụng kia về đi, rồi về nhà ôm chúng nó mà khóc từ từ.”
Khi cô nói những lời này, cảm xúc gần như vỡ tan, trong đối mắt bướng bỉnh đầy nước mắt.
Hạ Nhiên bình tĩnh mà nghe cô phát tiết, bàn tay vẫn nắm tay cô không buông lỏng.
Cuối cùng, anh vươn tay phải, vòng qua sau đầu đem cô kéo sát vào trong lòng ngực.
Cái gáy của Giản Tích bị anh không nặng không nhẹ mà ấn vào ngực, Hạ Nhiên nhẹ nhàng nói: “Ngoan, nếu em muốn khóc thì khóc đi.”
Giản Tích không kiềm chế được nữa, toàn bộ nước mắt rơi ướt bả vai anh.
Tuy bàn ăn của bọn họ nằm trong góc, nhưng vẫn được khá nhiều người chú ý đến.
Hạ Nhiên một chút cũng không thèm để ý đến, trong đầu chỉ nghĩ anh muốn mang đến cho người con gái của anh một vòng tay chắc chắn.
Không sai biệt lắm, môi Hạ Nhiên cọ vào tóc Giản Tích, đến bên tai cô thì thầm: “Em đừng vì anh mà cãi nhau cũng đừng giận dỗi hay ầm ĩ với mẹ em.”
Giản Tích ngơ ngẩn, ngẩng đầu, hỏi bằng giọng nghẹn ngào: “Anh làm sao biết được?”
Hạ Nhiên cười: “Vì anh thông minh.”
Giản Tích khịt khịt mũi: “Anh vì sao không giận mẹ em?”
Hạ Nhiên cười càng sâu hơn, “Cô gái ngốc, vì bà ấy là mẹ em.”
Ấn đường Giản Tích nhăn lại, tội nghiệp mà nhìn anh, “Hạ lão đại, sao anh lại tốt như vậy, tốt đến mức em muốn vì anh mà đấu tranh.”
Hạ Nhiên buông cô ra, ngón tay cái xoa nhè nhẹ hốc mắt cô vài cái, lau sạch nước mắt, mới nói: “Em đừng làm vậy, em cứ ngoan ngoãn là được.”
Giản Tích xoa xoa chóp mũi, cảm xúc cuối cùng cũng đã ổn định một chút, “Anh không phải cần phải tiếp khách sao?”
“Vợ anh lần đầu tiên cùng anh giận dỗi, thời khắc quan trọng như vậy, nếu đem so sánh thì tiếp khách nào quan trọng như bằng.” Hạ Nhiên cười hết sức quyến rũ, và có phần xấu xa: “Thân là nam chính, anh phải đến hiện trường phối hợp diễn xuất.”
“Cái gì chứ?” Giản Tích bị chọc cười, mây đen trong lòng cuối cùng cũng dần dần bị ánh mặt trời chiếu sáng, “Nào có ai như anh, bị bạn gái kiếm cớ náo loạn, mà còn vui vẻ như vậy.”
“Thật quyến rũ.” Hạ Nhiên cảm thán, “Bạn gái anh lúc buồn bực mắng người hay như hát, người khác không ai có thể làm được, anh làm sao có thể khó chịu được.”
Giản Tích nghe xong, cười mắng anh, “Biến thái.”
“Vui rồi sao?” Hạ Nhiên thấy cô cười, cuối cùng cũng đã an tâm.
Giản Tích gật đầu, sau đó lại cúi đầu.
Hạ Nhiên nhìn thời gian, “Vậy thì được rồi, anh phải qua kia đây, sếp và khách đều ở bên đó, em quay về ngủ trưa đi, buổi tối mình cùng ăn cơm.”
Nói xong đứng dậy muốn đi, bước những bước thật dài, thật sự đang vội vã.
Giản Tích bắt lấy tay anh, đem người quay trở lại.
“Hả?” Hạ Nhiên xoay người, ánh mắt chần chờ.
“Thực xin lỗi.” Giản Tích nhìn anh, vừa chua xót vừa ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Lòng em khó chịu, chỉ nghĩ đến việc gặp anh, em không điều khiển được cảm xúc, thực xin lỗi.”
Cô lặp lại hai tiếng xin lỗi, nhìn bộ dáng cực kỳ cẩn thận như người sợ mất đi thứ gì đó, bộ dáng của cô làm cho Hạ Nhiên đau lòng.
Anh dùng sức nắm lại tay cô, “Hai ta là muốn sống chung cả đời, dây tơ hồng đã buộc chặt, cần gì phải nói ai xin lỗi ai như vậy. Giản Tích, em yên tâm đi.”
“Yên tâm cái gì cơ?”
“Dù em có dùng dao đâm anh, anh sẽ không chống cự, cam tâm tình nguyện mà chịu.”
Tay Giản Tích bị Hạ Nhiên nắm, đặt sát vào ngực anh.
Mẹ nó, thật là cảm động, Giản Tích cảm thấy có chút không chịu nổi, “Sao lại có thể thế này, trước kia em rất kiên cường, nhìn thấy người chết vẫn không có chút cảm xúc, sau khi ở cùng chỗ với anh em liền đổi nghề đi nhấn chìm Tháp Lôi Phong.”
Hạ Nhiên cười, lên tiếng, “Miệng của em có phải nhàn nhã lắm không, cả ngày toàn nói những lời không đâu, buổi tối tìm cái gì đó cho em ngậm mới được.”
“Cái gì chứ…” Mặt Giản Tích đỏ rực như muốn bốc cháy, ngượng ngùng mà cúi đầu.
“Ai ui, anh thật là nên đi rồi.” Hạ Nhiên xoa xoa đầu cô, “Đi về em lái xe chậm một chút.”
Ra khỏi nhà ăn, bả vai Hạ Nhiên trong nháy mắt suy sụp.
Chuyện khiến anh lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, Giản Tích chịu ấm ức từ chỗ mẹ cô, ngẫm lại cũng biết lý do vì sao. Hạ Nhiên hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, cảm xúc trong lòng đầy ngổn ngang. Lung tung rối loạn, muốn tẩy cũng không thể tẩy sạch được.
Hạ Nhiên rõ ràng, trong nhà họ Giản, Boss lớn nhất vẫn chưa hề ra tay.
Anh nhớ tới lần đầu hỏi Lục Hãn Kiêu ba Giản Tích làm gì.
Tên Lục Hãn Kiêu ngốc nghếch đó trả lời là làm nhân viên công vụ.
Haizz, là một người chuẩn mực.
Sau khi tiếp khách xong, Hạ Nhiên xin nghỉ hai tiếng, chạy về Tam Bảo Đình ngoại thành.
------
Kể từ lần nói chuyện nặng nề đó, quan hệ giữa Giản Tích và mẹ cô vẫn duy trì không nóng không lạnh.
Mỗi tuần đều trở về nhà hai lần, cô và Đào Khê Hồng không chiến tranh lạnh cũng không bực bội, hỏi cái gì đáp cái đó.
Nhưng những đối chọi gay gắt trong lúc lơ đãng vẫn lộ ra.
Tối thứ sáu, sau khi đã dùng cơm chiều, khó có thời gian rảnh, Giản Nghiêm Thanh cùng cả nhà ngồi phòng khách xem ti vi.
Vừa vặn trên ti vi là một bộ phim truyền hình, một cô gái lừa gạt người nhà cùng tên ca sĩ lang thang đi đăng ký kết hôn, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê lương là bị bỏ rơi.
Giản Tích bực bội muốn chuyển kênh, “Bộ phim nhảm nhí.”
Đào Khê Hồng bưng trà hoa nhẹ nhàng thổi, “Nghệ thuật lấy cảm hứng từ cuộc sống hàng ngày, loại chuyện như thế này quá nhiều, tuy rằng nội dung có chút không lô gic, nhưng vẫn phản ứng chân thực cuộc sống.”
Giản Tích: “Người ta thích xem những tình tiết cẩu huyết, nên biên kịch phải viết như vậy mới có nhiều người xem.”
“Vậy tại sao người ta thích xem?” Đào Khê Hồng miệng nhấp ngụm trà, “Bởi vì mọi người đều tìm kiếm sự tương đồng của bản thân mình trong những câu chuyện của người khác.”
“Chỉ có những người có sẵn thành kiến mới có nhu cầu đi tìm những cảm giác tồn tại như vậy.”
Giản Tích nói: “Người độc lập sáng suốt chân chính sẽ sống vui vẻ thoải mái, yêu đời yêu người, không cần đi tìm sự ưu việt bằng cách so sánh mình với sự bất hạnh của người khác.”
Đào Khê Hồng khe khẽ hít một hơi thật sâu.
Giản Nghiêm Thanh ngồi một bên cuối cùng cũng lên tiếng: “Hai mẹ con sao thế, chỉ là xem phim truyền hình thôi mà cũng làm như thể đang thi hùng biện.”
Giản Tích không lên tiếng, Đào Khê Hồng cúi người rót cho ông bạn già một ly trà lạnh, “Nấu cả buổi trưa đó, uống một miếng đi, hạ hỏa.”
Lúc này, từ cửa truyền đến một tiếng kêu to: “Cái gì mà hạ nhiệt hạ hỏa, ai sốt vậy, làm sao có thể ‘nóng’ được như con, fanpage Weibo của con đã vượt quá mười vạn like rồi đó.”
Đào Tinh Lai trên người mặc cái áo lông trắng làm cho toàn thân thoải mái thanh tân, đầy khí chất, vừa thấy người liền dốc sức nịnh nọt: “Ôi, quý bà đoan trang đầy tràn đầy khí chất cao quý này như thế nào lại giống mẹ mình thế này không biết, còn quý ngài, khí vũ phi phàm, vừa nhìn liền biết đó là người quản lý cao cấp rồi.”
Giản Tích đau khổ mà nhắm mắt lại, thằng em trai này, thật là ồn ào.
“Chậc chậc chậc, còn mỹ nhân đang giả vờ ngủ kia nữa.” Đào Tinh Lai nhảy đến trước mặt cô, ôm vai cô thân thiết nói, “Không nghĩ sẽ nhìn đến em sao, có phải chị ghét vì vẻ ngoài của em quá xuất chúng không? Chị không cần ghen tị làm gì, cha mẹ sinh, gen di truyền mà biết làm sao được.”
Giản Tích sắp hỏng tới nơi rồi, vốn đang rất phiền muộn, cô đứng dậy đi về phòng ngủ.
Đào Nghiêm Thanh hơi nhíu mày, “Chị con giận bỏ đi rồi kìa.”
Đào Tinh Lai có chút đau lòng, “Như vậy là sao, hai người đều đi cả rồi, một người dù không phải chị ruột con, nhưng ít ra ba cũng là ba ruột của con mà. Thị trưởng ơi, ngài làm như vậy có phải là không yêu thương đùm bọc dân chúng không? Thị trưởng đặc biệt dễ làm như vậy sao.”
Giản Nghiêm Thanh mặt không đổi sắc, cất bước lên lầu vào thư phòng xem báo cáo.
“Mẹ, ba và chị con đều đi rồi, con là con của mẹ, mẹ đừng đừng bỏ rơi con nha.” Đào Tinh Lai ôm bả vai Đào Khê Hồng, mát xa cho bà, “Con yêu mẹ nhất.”
Đào Khê Hồng bình tĩnh uống trà, “Nói đi, thiếu tiền? Hay cần tiền?”
“Mẹ, sao mà mẹ lại về cùng phe với chị và ba con rồi.” Đào Tinh Lai vẫn mát xa trên vai bà, “Quý bà Tiểu Đào, hai ngày nay quý bà không ngoan nha.”
Rốt cuộc cũng đã nói vào chuyện chính, Đào Khê Hồng buông chén trà, “Chuyện người lớn, con không cần can dự vào.”
“Như vậy không được, con phải kế nghiệp ba, giữ gìn trật tự thành phố, kết nối cảm tình của người dân.” Đào Tinh Lai thở dài một hơi, “Mẹ, mẹ đã là người phụ nữ hiện đại thành công, sao lại muốn quay về thời phong kiến rồi?”
Đào Khê Hồng không vui, “Con biết chuyện của chị con?”
“Con cùng hai người thân thiết lắm, đã cùng ăn cơm, cùng ngủ chung, anh ấy còn giúp con đắp chăn.” Đào Tinh Lai mặt mày rạng rỡ nhớ lại, “Một người siêu tốt.”
“Theo mẹ thấy, hai chị em con đều không biết nhìn người.” Đào Khê Hồng nói: “Cậu ta không chung thủy với chị con.”
“Không phải chứ, mẹ còn điều tra người ta nữa sao? Người lớn mà làm sai cũng phải xin lỗi nha, lần này mẹ không đúng rồi, sao mẹ lại lạm dụng chức quyền của Giản thị trưởng như thế.”
Đào Khê Hồng có chút không biết nói gì.
“Còn không phải do mẹ bắt gặp cậu ta cùng một cô gái vào phòng trong một tiếng đồng hồ sao?” Đào Khê Hồng hừ lạnh một tiếng, “Nam nữ ở chung một phòng, đừng nói với mẹ là ở trong đó đấu địa chủ nha.”
“Mẹ thật là thông minh, đúng là chơi đấu địa chủ đó mẹ.” Đào Tinh Lai lại từ trong quần áo móc ra hai tờ giấy màu sắc rực rỡ đưa qua cho bà.
“Đây là cái gì?”
“Trò chơi đấu địa chủ, khu vực thi đấu số hai mươi lúc 10 giờ tối, là số 15837214586 đoạt giải quán quân, cái này là thi đấu trực tuyến, không thể bỏ dỡ giữa chừng.” Đào Tinh Lại lại đưa ra tờ giấy thứ hai, “Dãy số này chính là Hạ Nhiên, con đã cho người in hóa đơn ra.”
Đào Khê Hồng: “…”
“Anh ấy thực sự chỉ chơi đấu địa chủ, cái gì cũng không làm.” Đào Tinh Lai thành khẩn nói: “Mẹ cũng là người từng trải, làm ăn buôn bán cũng không phải là không gặp những chuyện như vậy, anh ấy lại không phải ông chủ, rất nhiều việc là thân bất do kỷ.”
Giọng điệu như ông cụ non như vậy khiến người khác thật muốn cầm gạch mà đập cậu.
Đào Tinh Lai nghiêm túc tiếp tục: “Hiện tại chứng cứ đã vô cùng xác thực như vậy, tội danh của anh ấy đã được rửa sạch, nếu mẹ cứ khăng khăng cố chấp thì đó chính là thành kiến. Người phụ nữ như vậy, cả nhà chúng ta đều không yêu.”
Đào Khê Hồng: “…”
Bà cúi đầu, nhìn hai trang giấy kia tràn đầy đều là hình chụp, giống như chân tướng thật sự là như vậy.
“Mẹ xem anh ấy thật là thông minh, lúc giành hạng nhất còn biết lưu lại những thông tin có liên quan, bằng không không thể nào giải thích rõ được.” Đào Tinh Lai: “Trên đời này, đúng là có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, một vòng rồi lại một vòng, làm con cảm thấy con trở thành Đào Tiểu anh hùng.”
Đào Khê Hồng nhíu mày, “Đừng tự mèo khen mèo dài đuôi nữa, con làm sao có thể chuẩn bị được chứng cứ có sức thuyết phục như vậy.” Bà ngẩng đầu, đem đồ vật đồ vật để trên bàn, “Là Hạ Nhiên nhờ con đến giải thích đúng không?”
Đang chờ câu này!
Đào Tinh Lai nhanh chóng lên tiếng, “Vì chị con, anh ấy vừa ôm đùi con vừa khóc lóc thảm thiết năn nhỉ con làm cầu nối, con cảm động muốn chết.”
Đào Khê Hồng bị cậu nói hươu nói vượn, thêm phong cách nói chuyện náo loạn cho đau đầu, một lòng muốn cậu im lặng, vì thế trực tiếp đồng ý với mục đích cuối cùng của cậu ta.
“Được rồi, được rồi, hai chị em con đều là ăn cây táo, rào cây sung, hẹn một ngày nào đó đi, gọi cậu ta tới nhà gặp mặt.”
Đào Tinh Lai như trút được gánh nặng, giơ ngón trỏ cùng ngón giữa trước mặt mẹ mình --- “Oh yeah.”