Buổi tối dọn dẹp chén đĩa xong thím Trương liền về, trước khi về còn ngoắc Nhạc Ân tới thì thầm to nhỏ, vừa thì thầm vừa liếc Diệp Hạo đang xem tin tức ở phòng khách, Nhạc Ân rất chăm chú nghe, nghe xong híp mắt gật gù rất đáng yêu. Cuối cùng thím Trương cười thỏa mãn ra về.
Một thím Trương đang đi trên đường rất hả hê vui vẻ, bà cảm thấy Diệp Hạo dạo này tâm tình luôn luôn vui vẻ đặc biệt, ngày xưa cũng chiều Nhạc Ân nhưng bây giờ hình như phải gọi là si mê mới đúng. Nhạc Ân chỉ mới vận dụng một chiêu chào chồng, đã làm cho Diệp Hạo quên ăn cơm ngồi nhìn cô đến khờ cả mặt ra, huống gì mấy cái chiêu còn lại, cậu Diệp Hạo tài giỏi thế nào rồi cũng nằm trong tay Nhạc Ân, ha ha, thím Trương thật đắc ý cho cô chủ nhỏ được bà xem là con gái của mình.
Một Diệp Hạo đang dán mắt vào tivi ở nhà, sau khi thím Trương đi thì rũ mắt xuống, nhếch miệng cười toan tính. Chính Diệp Hạo cũng biết mấy ngày hôm nay tâm tình anh đúng là vui vẻ đặc biệt, si mê Nhạc Ân thì đúng là sự thật, hạnh phúc vì màn chào chồng đặc biệt cũng là thật, nhưng mà, hôm nay anh nhìn Nhạc Ân đến khờ người là vì một nguyên nhân khác...
Có lẽ một tuần không làm việc, thím Trương đã quên mất bản chất của Diệp Hạo mất rồi.
......................
Thím Trương vừa đi, Nhạc Ân nheo mắt nhìn Diệp Hạo một lúc cũng đến bên ghế sô pha ngồi với Diệp Hạo, nhìn qua mặt Diệp Hạo một cái rồi mới quay mặt nhìn về phía tivi. Diệp Hạo ngồi im không nói năng gì, mắt dán chặt vào màn hình tivi, không khí hai người bỗng im lặng khác thường.
Một lúc sau, Diệp Hạo đứng dậy trước đi vào phòng ngủ Nhạc Ân, anh muốn chuẩn bị nước tắm cho cô, Nhạc Ân thấy vậy liền đi theo.
" Lại đây, anh buộc tóc lên cho em " Diệp Hạo đem áo quần Nhạc Ân vào phòng tắm, xả nước ấm ra bồn tắm trước rồi mới đi buộc tóc cho Nhạc Ân
Nhạc Ân im lặng đi đến bên Diệp Hạo, quay lưng để Diệp Hạo buộc tóc.
" Vào tắm đi, đừng ngâm lâu, nhớ chưa " Ngày nào anh cũng phải dặn nguyên văn câu như thế này, vậy mà Nhạc Ân vẫn tắm rất lâu
Nhạc Ân vẫn im lặng gật đầu, nghe xong vẫn đứng im như vậy. Diệp Hạo chớp mắt nhìn vợ, hồi nãy anh im lặng cô cũng im lặng, bây giờ anh nói mà cô vẫn im lặng, rốt cuộc không nhịn được nữa, xoa đầu Nhạc Ân hỏi
" Sao vậy, vào tắm đi kẻo nước nguội mất "
Nhạc Ân lúc này mới chu môi nói
" Andy đi tắm đi "
" Ừ, em vào tắm thì anh cũng qua phòng tắm "
" Andy đi đi " Nhạc Ân vừa nói vừa đẩy người Diệp Hạo
Diệp Hạo nhíu mày nhìn hai bàn tay nhỏ đang đẩy mình, suy nghĩ có nên nhúc nhích hay không
" Andy lâu quá, đi tắm đi " Nhạc Ân bất mãn, cầm tay Diệp Hạo muốn kéo đi
" Ân Ân? Có chuyện gì sao? " Diệp Hạo níu tay Nhạc Ân lại, hồi nãy thím Trương thì thầm với Nhạc Ân anh có biết, tuy không nghe gì nhưng đảm bảo là đang bày trò gì đó, nhưng anh không nén nổi tò mò
" Không có a, Andy đi tắm đi " Nhạc Ân lúc lắc đầu, liếc Diệp Hạo một cái, lại đưa tay kéo đi, lần này thì Diệp Hạo đi theo
Chuyện gì nhỉ??????? Diệp Hạo nheo mắt lại nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ đi trước.
Nhạc Ân kéo Diêp Hạo qua phòng anh, vừa kéo anh qua cửa đã thả tay ra, đi tới bên tủ Diệp Hạo lấy áo quần của anh.
Đang làm gì vậy??? Diệp Hạo đứng yên nhìn, để mặc Nhạc Ân đang chọn áo quần. Áo quần anh hay mặc ban đêm đương nhiên là đồ ngủ, đồ của anh chỉ có màu ca rô xanh nhạt và trắng, cô có chọn nữa ngày cũng không ra màu khác. Quả nhiên, Nhạc Ân nhìn một lúc mới nhận ra chỉ có một loại đồ ngủ, lắc đầu không hài lòng rồi lấy một bộ. Ôm bộ áo quần cẩn thận mới đến bên Diệp Hạo, nhìn anh mĩm cười
" Ân chuẩn bị áo quần cho Andy nè, Andy ngồi xuống đây đợi Ân " Xong rồi nhét bộ áo quần cho Diệp Hạo,kéo Diệp Hạo ngồi xuống giường, xoay người vào phòng tắm xả nước vào bồn
Diệp Hạo chớp mắt ngồi một chỗ như vậy mà nhìn, chớp mắt mấy cái thấy Nhạc Ân đi ra lại, mĩm cười ngọt ngào
" Ân xả nước cho Andy rồi, Andy vào tắm đi " Xong xuôi thì đi ra ngoài về phòng của mình.
"... " ra là vậy, Diệp Hạo dở khóc dở cười, có lẽ đây là màn chuẩn bị cho chồng đi tắm đây, vợ ngốc này, anh hết từ ngữ để nói mất rồi. Diệp Hạo lắc đầu cười, thở dài một hơi rồi đứng lên đi tắm, đã ham học hỏi như vậy thì anh cũng nên dạy dỗ cô thôi.
.......................
Lúc này, Nhạc Ân ngồi trong bồn tắm rất là đắc ý, thế là đã làm được hai cái rồi a, có gì khó khăn đâu, nhìn trên tivi người ta làm thế nào thì mình làm theo vậy, chỉ có điều người ta kêu là " anh,anh, anh ", Nhạc Ân chu môi, cô không thích gọi như vậy, cô thích gọi Andy hơn. Nhạc Ân lấy tay khỏa khỏa nước, lại đưa hai chân lên vùng vẫy, miệng cười toe toét, còn hai cái nữa, tối nay và sáng mai sẽ làm cho Andy xem.
Diệp Hạo tắm xong thì ra khóa cửa nhà lại, rồi ôm laptop qua phòng Nhạc Ân, nhìn cảnh cửa phòng tắm còn đóng, Diệp Hạo lại nheo mắt, mở laptop, mở một trang web tìm kiếm, đánh vào một dòng chữ, đôi mắt đang nheo lại càng nheo hơn nữa, đây rồi, có ích hơn Trần thúc nhiều lắm....
.........................
" Andy, đang xem gì a " Nhạc Ân tắm xong đi ra thấy Diệp Hạo đang chăm chú nhìn laptop
.....
" Andy??? " sao không trả lời a, Nhạc Ân tò mò, nhìn màn hình laptop kia thì thấy toàn là chữ, vừa muốn nhấc chân đi đến bên giường đã thấy Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô. Nhạc Ân chớp chớp mắt, có chuyện gì a???
Diệp Hạo chỉ nhìn Nhạc Ân như vậy một lúc, sau đó lại quay mặt về màn hình, mở một trang mới rồi tiếp tục đọc
Hồi nãy là Nhạc Ân im lặng, bây giờ đến Diệp Hạo im lặng, Nhạc Ân thấy vậy thì càng tò mò hơn, không chần chừ nữa đi đến bên Diệp Hạo
" Andy, mấy chữ này là gì, sao Andy nhìn mãi a " Nhạc Ân leo lên giường, đến bên người Diệp Hạo, chỉ vào màn hình rồi hỏi
"...."
" Andy??? " Nhạc Ân tức giận nói to, bàn tay nhỏ không kiêng dè mà vỗ vào lưng Diệp Hạo
" Đi ngủ thôi " Diệp Hạo bị vỗ cứ như bị gãi ngứa, bình tĩnh thốt ra một câu, không đợi Nhạc Ân hỏi, đã đóng laptop, xoay người đặt trên bàn bên cạnh.
" Còn sớm mà, đúng không??" Nhạc Ân chớp mắt hỏi Diệp Hạo, xong quay đầu nhìn xung quanh, còn sớm cơ mà, mọi hôm phải nói chuyện rất lâu nữa mới đi ngủ
" Hôm nay ngủ sớm " Diệp Hạo vừa kê lại mấy cái gối, vừa kéo chăn ra vừa nói
" Ngủ ư???? " Nhạc Ân cúi đầu thì thào, ngủ thì ngủ, vừa hay, Nhạc Ân muốn thực hành thêm một bài đã học nữa đây
" Em có muốn hôn anh chúc ngủ ngon không?? " Diệp Hạo lúc này mới xong việc, ngồi thẳng người nhìn Nhạc Ân hỏi, giọng nói đầy vẻ cười cợt
Sao????? Nhạc Ân trố mắt nhìn Diệp Hạo, đúng là Nhạc Ân đang muốn hôn anh rồi chúc ngủ ngon đây, nhưng sao anh biết a
" Sao Andy biết a?" Nhạc Ân đang suy nghĩ gì thì nói ra nấy, vì cô quả thật rất ngạc nhiên
Nhìn mặt em là biết ngay rồi, Diệp Hạo cười thầm, đưa tay lên vuốt nhẹ má Nhạc Ân, giọng nói đã hơi thay đổi, trầm trầm
" Anh đương nhiên biết, sao, hôn chúc ngủ ngon là như thế nào, em làm thử cho anh xem đi "
Nhạc Ân cau mày suy nghĩ, a, cô chưa kịp làm mà anh đã đòi hỏi thế này, có được tính không nhỉ, nhưng mà, là vợ chồng phải làm mấy chuyện này, thím Trương đã nói vậy mà. Vậy là gật đầu một cái, nâng mặt lên là miệng đã mĩm cười, nhếch người tới gần Diệp Hạo, đưa môi mình dán lấy môi anh, hôn nhẹ một cái, rồi nói
" Andy.... "
Nhạc Ân chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Hạo dùng môi bịt miệng lại, hai bàn tay rắn chắc cũng kéo cả người Nhạc Ân ôm chặt. Ủa, sao lại thành ra thế này, Nhạc Ân chớp mắt nhìn kẻ đang hôn mình tự hỏi trong lòng, vẫn chưa nói được câu Andy ngủ ngon nha....
" Ân Ân.... " Diệp Hạo khó khăn dừng nụ hôn, hai bàn tay càng siết chặt cơ thể ấm nóng
" Vợ chồng trước khi đi ngủ phải làm chuyện này "
Nhạc Ân mơ màng gật đầu, phải hôn rồi chúc ngủ ngon chứ gì, Nhạc Ân đang làm mà
" Ân Ân, chúng ta thử đi, lần trước em nói muốn thử xem mà... " Diệp Hạo khàn giọng nói, trán dựa vào trán Nhạc Ân, đôi môi kề ngay môi cô
" Thử???....." Nhạc Ân thì thào
" Thử xem có đau nữa không, em đã nói rồi mà..." Diệp Hạo thở từng hơi dài, bàn tay dời đến một nơi bí ẩn
" A, đau a...." Nhạc Ân chợt thanh tỉnh chớp mắt, theo quan tính mà nói đau, chưa nói hết lại bị Diệp Hạo hôn tiếp, bàn tay ở nơi đó cũng... vuốt nhẹ
" Không đau... " Trần thúc nói 3 ngày, anh xem trên mạng cũng thấy người ta bảo là nên nghỉ ngơi, nhưng có thể không cần tới 3 ngày " Em muốn thử mà " Diệp Hạo tiếp tục dụ dỗ, vừa hôn vừa nói " Đây là chuyện vợ chồng phải làm, trên tivi không có dạy, anh dạy cho em "
"... ưm... " Nhạc Ân cả người bị ôm chặt không cho cựa quậy, a, phải để Nhạc Ân nói chứ, sao hỏi mà không cho nói a
" Ân Ân..." giọng Diệp Hạo khản đặc, tự biên tự dĩên, hỏi cô mà không đợi cô trả lời, xoay người đè Nhạc Ân xuống giường, tiếp tục hôn triền miên
Nhẹ nhàng, mọi thứ phải nhẹ nhàng, để đối phương mất cảnh giác... Diệp Hạo nhớ lại... nhìn người đang nằm dưới thân mình mắt đã mơ màng,vẫn không lơ là mà mạnh mẽ, môi vẫn hôn từng chút, từng chút, bàn tay từ từ cởi từng hạt cúc áo, kéo nhẹ một bên dây áo lót, Diệp Hạo di chuyển môi mình
" Andy.... " Nhạc Ân thì thào, trong đầu trống rỗng, cái cảm giác cô đang có được lúc này khiến bản thân cô không thể đụng đậy, tùy ý để đôi môi Diệp Hạo đang dán vào ngực mình, tùy ý để anh cởi từng thứ từng thứ áo quần trên người.
Diệp Hạo im lặng không mở miệng vàng nữa, chú tâm công cuộc dạy dỗ điều mà vợ chồng nên làm nhất. Nhưng thứ anh đã học được lúc xem video Trần thúc lúc này mới có hiệu nghiệm...
" Andy.. " Nhạc Ân cắn môi mình, cái gì thế này??? Sao Andy lại làm như vậy, cô biết thứ đang ở dưới thân mình là lưỡi của Andy mà, sao lại.... Nhạc Ân ưỡn lưng, đưa hai tay đẩy đầu Diệp Hạo ra, nhưng càng cố động đậy càng làm cho người nóng thêm, khắp thân là một trận tê dại, vừa khó chịu, lại vừa thoải mái...
" Ngốc... " Diệp Hạo cảm nhận được Nhạc Ân đang co rút, nơi nào đó của anh cũng đã không còn gắng gượng nổi nữa, di chuyển thân mình lên phía trên cô, lại dán môi mình vào môi cô, hôn sâu, dưới thân khẽ động.
Nhạc Ân vẫn đang choáng váng, nhưng vẫn cảm nhận được thứ đang đâm vào mình, vội mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Hạo
" Đau...? " Diệp Hạo ngừng hôn, nén nhịn lại mà hỏi, với anh, khao khát cô đúng là mãnh liệt vô cùng, nhưng nỗi đau của cô mới là quan trọng nhất.
Nhạc Ân thấy mặt Diệp Hạo hơi đỏ lên, mồ hôi còn chảy rất nhiều, vô tình đưa bàn tay nhỏ của mình lên lau mồ hôi cho anh. Mắt mơ màng chớp, chỉ chăm chú lau mà không trả lời.
Diệp Hạo hít vào một hơi thật sâu, nhìn chăm chú vào đôi mắt đối diện, cô không nói gì nhưng bàn tay đang vuốt nhẹ trên trán và má anh cho anh biết, đã có thể rồi. Diệp Hạo không do dự nữa, vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, chỉ là dưới thân từng chút từng chút tiến vào, cuối cùng, anh cúi đầu hôn thật mạnh môi Nhạc Ân, đâm một cái thật sâu.
"...ưm... " Nhạc Ân ngay lúc này mở to mắt sững sờ, không tự chủ được mà thở liên tục, cả người co rút mạnh mẽ
" Ân Ân, Ân Ân, ngoan, đừng lo, sẽ không đau... " Diệp Hạo buông môi cô, hai bàn tay ôm hai má Nhạc Ân, nhìn vào mắt cô mà thì thầm
" Andy... "
" Ừ, anh đây...."
" Nóng... khó chịu... " Nhạc Ân diễn tả cảm xúc mình đang có
" Ngoan, thả lỏng... " Diệp Hạo thở phào, cô không đau, rồi lại thở dốc mạnh mẽ, hai ngón tay cái chậm chậm vuốt ve hai má Nhạc Ân, môi lại hôn nhẹ nhàng, lại từ từ mà di chuyển, Nhạc Ân cũng bắt đầu rên rĩ ngâm nga..
Nhưng một chút nhẹ nhàng nhanh chóng qua đi, Diệp Hạo càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh mẽ, giờ đây bờ môi anh đã rời môi cô, Nhạc Ân hé môi nhỏ mà thở dốc, hai bàn tay không nhịn được kéo lấy tay anh đang giữ chặt eo, muốn nói cái gì đó nhưng không thể nói được, cũng không biết là nói cái gì....
Diệp Hạo cũng muốn nhẹ nhàng, cũng muốn chậm, nhưng lúc này đây, anh không thể, đèn phòng vẫn còn sáng, Nhạc Ân dưới thân anh xinh đẹp quyến rũ vô cùng, mỗi tấc da thịt đều một màu hồng,đôi mắt nhắm lại, tiếng rên rỉ như tiếng khóc nhỏ, thân thể ấm nóng cũng tràn ngập hương thơm nhè nhẹ. Tất cả đập vào mắt anh rõ ràng, đập vào tai anh tường tận, đập vào mũi anh chi tiết, bảo anh làm sao mà khống chế được chính mình đây,
" Andy, đừng, đừng mà.... " Nhạc Ân không còn sức lực, lời nói chỉ thì thào trong miệng, hai bàn chân đã co rút lại, cô quả thật không thể nào chịu nổi cái cảm giác kì lạ mà Andy mang tới cho cô nữa rồi, run rẩy, nước mắt khẽ rơi, lần này Nhạc Ân chính là khóc
Diệp Hạo nghe được lời Nhạc Ân thì thào, nhưng dưới thân càng tăng tốc đáng sợ, buông eo Nhạc Ân, anh cúi người ôm chầm lấy cô, một cú thúc mạnh cuối cùng, toàn thân anh run rẩy dữ dội. Một lúc sau, Diệp Hạo thở từng hơi bên tai Nhạc Ân, mĩm cười thỏa mãn, nâng đầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ đang ngơ ngác chưa hoàn hồn, thì thầm
" Ân Ân, vợ ngốc..."
"..."
Thấy cô vợ ngốc cứ mở to mắt nhìn mình mà không nói gì, Diệp Hạo bật cười, rất vui vẻ mà nói tiếp
" Ân Ân, đây là chuyện mà vợ chồng chúng ta phải làm, đã nhớ kĩ chưa, còn bây giờ thì ngủ thôi " khoan khoái rồi phải ngủ thôi,, Diệp Hạo đang phấn chấn vô cùng, lúc chiều anh nhìn cô đến khờ người là vì cái này đây a, anh nhìn cô tươi tắn thì nảy sinh suy nghĩ xấu xa, hành động trước thời hạn, nhưng vẫn cẩn thận tra cứu trên internet,cuối cùng, cuối cùng những ngày tháng tươi đẹp đã bắt đầu,đêm nay chính là một khởi đầu hoàn hảo cho những đêm sau. Trong lòng anh đang nở hoa a.
Diệp Hạo chống người dậy, nằm nghiêng qua một bên, đưa tay ôm lấy Nhạc Ân vẫn chưa tỉnh táo vào lòng, chợt nhớ phải tắt đèn liền quay người đưa tay tắt công tắc
" Andy... " Nhạc Ân thấy trước mắt có mảnh tối, mới nhận ra điện đã tẳt, hơi hơi thanh tỉnh mà gọi Diệp Hạo
"Ừ, sao em?" Diệp Hạo nghe Nhạc Ân gọi, lại ôm cô vào lòng,mắt nhắm lại, má kề má rồi hỏi
" Phải chúc ngủ ngon a" Nhạc Ân thản nhiên nói, nghi lễ chưa có sao đi ngủ được
"...." Diệp Hạo từ từ mở mắt, bỗng muốn cười thật to, hành hạ đến khóc thế này còn nhớ được chuyện đó, cái đầu gỗ mục này, đáng yêu chết mất
Nhạc Ân không thấy Diệp Hạo nói gì, cựa quây cho lỏng vòng tay Diệp Hạo một chút, rướn người lên hôn nhẹ môi Diệp Hạo, vừa muốn nói " chúc ngủ ngon " lại bị hôn ngược trở lại
" Ân Ân, làm lần nữa rồi ta đi ngủ " Diệp Hạo lưu manh lật người, đừng trách anh, do cô khơi gợi anh trước.
Nhạc Ân bị đè đang chun mũi, sao không cho người ta nói " chúc ngủ ngon " aaaaaaa
Đêm nay có lẽ ngủ khuya đây...
------------------------------------------------------------------------
Diệp Hạo dậy sớm, hôm qua cũng không ngủ khuya lắm, lý do là bắt đầu khi thời gian còn sớm, làm tới làm lui chưa vừa lòng anh nhưng Nhạc Ân đã không thể thở nổi, Diệp Hạo nở nụ cười ôm vợ ngủ.
Lúc này đây,ở trên giường Diệp Hạo đang chống tay nằm nghiêng ngắm khuôn mặt đang ngủ của vợ, xem ra vợ anh cần được rèn luyện thêm đây, vì ngày tháng sau này của anh không cần chỉ có thể ôm rồi nhìn vợ mà ngủ nữa rồi
Diệp Hạo nhớ đến tối hôm qua, làm thêm lần nữa cô ngốc đã mệt đến phờ người vậy mà cũng gắng hoàn thành lời chúc ngủ ngon, anh bổng không nhịn được nở nụ cười, hôn lên cái má trắng mịn của vợ, vợ ngốc, vợ ngốc đáng yêu.
" Cậu Diệp Hạo vẫn chưa đi làm sao?? " Thím Trương bước vào cổng đã thấy xe Diệp Hạo vẫn còn, đã 7h30, hôm qua đã đi muộn, hôm nay vẫn thế, haha, bà đã nói mà, Nhạc Ân mà ra thêm mấy chiêu, Diệp Hạo càng khờ người ra
" Thím Trương đã đến, vậy cháu đi làm đây " Diệp Hạo đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, nghe tiếng cửa mở thì đứng dậy
" Vâng, cậu cứ đi làm, mà cậu ăn sáng luôn không, tôi làm nhanh lắm " Thím Trương đặc biệt vui vẻ, vừa cười tươi vừa nói, nhìn khuôn mặt Diệp Hạo sáng láng thì hài lòng
" Không cần, cháu ra ngoài ăn.... " Diệp Hạo đi đến cửa thì khựng lại, quay người nói tiếp " Ân Ân hơi mệt, thím để cô ấy ngủ thoải mái, muốn dậy khi nào thì dậy, vậy nhé, cháu đi đây"
nói xong đi ra rồi đóng cửa lại
Hơi mệt???? Làm gì cả đêm mà mệt?? Chỉ là hôn môi chúc ngủ ngon mà mệt ư??? Thím Trương khó hiểu, lắc lắc cái đầu đi vào nhà. Aiz, với bà thì Nhạc Ân chỉ là đứa trẻ, dạy những chuyện vợ chồng cơ bản đã là quá lắm rồi, như dạy mấy đứa con nít hôn người lớn vậy đó, trong suy nghĩ của bà nào có bóng dáng chuyện tế nhị khó nói kia, vì bà thấy Nhạc Ân có lẽ không hợp với chuyện đó, cô ngây thơ trong sáng vậy mà. Vì vậy đừng trách thím Trương nghe " hơi mệt " mà lại không đoán được điều gì, có khi bà mà biết chuyện đêm qua và đêm trước trước nữa, có khả năng bà sẽ cho rằng Diệp Hạo đang cưỡng bức trẻ em a.....
-----------------------------------------------------------
Trời đang chuyển mùa, mới chỉ thêm vài ngày mà không khí đang se se lạnh, chưa lạnh lắm nhưng báo hiệu mùa đông đã gần đến. Mùa đông ở thành phố này thì lạnh hơn ở quê nhà ông Nhạc ở rất nhiều, đợt vừa rồi ông bà Nhạc lên thăm Nhạc Ân, đã mua cho cô khá nhiều áo ấm rồi, nhưng ở nhà nghe dự báo thời tiết cả nước, lại tức tốc gọi cho thím Trương và Diệp Hạo căn dặn liên tục phải đi mua thêm áo ấm cho Nhạc Ân. Diệp Hạo nhìn trời, bây giờ nên mua áo khoác chống gió hơn là áo ấm đấy, trời chưa lạnh lắm mà mặc áo ấm chắc nóng đến nghẹt thở mất.
Thím Trương ngay hôm đó đã biết chuyện của hai vợ chồng Diệp Hạo,dù sao bà cũng đã có chồng có con mà, chỉ là hơi sốc một tí, hơi sững sờ một tí, hơi lườm Diệp Hạo mấy ngày một tí, nhưng rồi cũng an ủi tâm hồn đang bị thương rằng Nhạc Ân là cô gái 18 tuổi a, là vợ người ta a, giờ thì bà đã thở dài mà chấp nhận, đang phân vân không biết nên gọi bà Nhạc báo chuyện không nhỉ, nghĩ nghĩ lại thôi, vợ chồng ở với nhau phải như vậy mới là vợ chồng, mọi chuyện đang xảy ra tự nhiên mà, bà có gì mà báo đây.
........
Hôm nay là chủ nhật, Diệp Hạo ở nhà với Nhạc Ân, thím Trương sau khi chấp nhận sự thật thì cũng tự biết tiến lùi, cười hề hề mà nghỉ ở nhà không đến làm, vậy là chỉ có hai vợ chồng với nhau.
" Andy, nấu gì??" Quà thím Trương vẫn còn, Nhạc Ân đang vừa nhai kẹo vừa hỏi
" Nấu cà ri bò cho em " Diệp Hạo tươi cười, tay thái khoai tay đều đều
" Bò sao??? Andy nấu cá đi " Nhạc Ân chu môi, chủ nhật tuần trước Diệp Hạo cũng là nấu cà ri bò a
" Ngốc, cá nấu cà ri sao ngon " Từ Gia Huy từng nói Diệp Hạo tuy nấu ăn ngon nhưng chỉ ngon một vài món, anh không biết nấu cà ri cá, đành nói qua loa
" Ồ... " Nhạc Ân hiểu ra
" Thím Trương nói hôm nay ở nhà a " Sáng nay thím Trương đã gọi điện cho Nhạc Ân nói nghĩ rồi
" Ừ, anh biết, thím Trương cũng gọi cho anh " Sau mấy ngày mặt lạnh với anh, hôm qua thím Trương mới bình thường, nào ngờ hôm nay nghĩ, anh còn tưởng thím Trương vẫn giận gì anh, nhưng hình như không phải, mà, bà giận anh chuyện gì nhỉ, Diệp Hạo nhíu mày khó hiểu
Reeng reeeng... là tiếng chuông điện thoại của Nhạc Ân
" Ông nội " Nhạc Ân bắt máy đã gọi liền, Diệp Hạo vẫn chú tâm nấu ăn, Nhạc Ân có điện thoại là siêng nói chuyện với ông nội anh mà, tiếng Nhạc Ân lại vang lên " Sao?? ông nội đến chơi cờ a, được a..... Ân muốn chơi cờ..... Andy.... Andy ở nhà..... há??... là gì vậy ông nội.... ồ.... ồ.... đúng nha.... để Ân nói " Nhạc Ân cúp điện thoại kéo tay Diệp Hạo bên cạnh nói
" Andy, ông nội nói Andy là đứa cháu bất hiếu "
"...." bất hiếu?? Diệp Hạo đang xắt thịt bò suýt cắt vào tay mình " Sao ông nội nói vậy " anh lắc đầu mà cười, lại có chuyện gì nữa đây
" Ông nội muốn đánh cờ với Ân "
" Rồi sao??"
" Ông nói sẽ đến đây "
" Ừ... " liên quan gì đến anh bất hiếu
" Ông hỏi Andy đâu "
" Ừ..."
" Ân nói Andy ở nhà a "
" Rồi sao nữa " Diệp Hạo xắt xong thịt, nhìn quanh quẩn xem cần làm gì nữa không
" Rồi ông bảo Andy thật bất hiểu mà " Nhạc Ân còn nhái " bất hiếu mà " theo giọng Diệp lão
"..." là sao??? Diệp Hạo quay mặt qua nhìn Nhạc Ân chớp mắt
Nhạc Ân dường như thông minh ra, hiểu ý Diệp hạo bảo mình nói tiếp
" Ông nội nói Andy lười nhác này, ông nội đã già còn bắt đi lại, Andy lớn thế kia không đi thăm ông nội, Andy thật là bất hiếu lắm a " Nhạc Ân lắc đầu nhàn nhạt chê bai, vì Diệp lão đã giải thích cho Nhạc Ân nghe " bất hiếu " là gì rồi, Andy không đi thăm ông là không đúng rồi
Anh thật bất hiếu?? Diệp Hạo vô lực thở dài, xem ra hôm nay phải đem Nhạc Ân tới nhà ông rồi đây, lâu lắm rồi anh cũng không về đó.
--------------------------------------------------------------------
Ăn cơm trưa xong thì Diệp Hạo đưa Nhạc Ân về nhà chính Diệp gia, trước khi đi còn cẩn thận mặc thêm cái áo khoác dày, đội cho một cái mũ vải vành nhỏ ôm đầu lại, mang cho một đôi dày thể thao, quả thật ông bà Nhạc quá lo xa, Diệp Hạo còn lo cho Nhạc Ân hơn ông bà đấy.
Nhà chính Diệp gia gồm hai nhà gộp lại, nhà lớn hơn là nhà chính từ xưa đến này, cái nhà nhỏ phía sau là do Diệp lão xây trước khi đưa Diệp Hạo về, để ở một mình cho yên tĩnh. Từ cổng lớn đi vào, có thể đi thẳng vào nhà chính to rồi đến nhà Diệp lão, cũng có thể chạy xe vòng ra phía sau, đương nhiên Diệp Hạo đi con đường vòng ra phía sau.
Nhà chính nằm trên một khu đất rộng lớn, xung quang đường rào lại bằng tường cao, cạnh bức tường cao toàn trồng cây cao, sau đó vào trong sân chính là một công viện chính hiệu, hoa cỏ đủ loại, có hồ nước, có núi giả...Nhạc Ân dán mặt vào kính xe mà nhìn cảnh vật xung quanh, oa, nhà ông nội đẹp quá a.
" Ân Ân, ông nội kìa " Diệp Hạo yêu chiều nhìn qua cô vợ đang ngây ngốc, nhắc nhở, Diệp lão đã ngồi đợi sẵn ở chiếc bàn đá trước sân nhà mình rồi.
" Thằng cháu bất hiếu, ông mà không nhắc cháu cũng không đem vợ cháu về đây đúng không " Diệp lão thấy Diệp Hạo bước xuống xe kéo theo Nhạc Ân, vừa đứng dậy đi tới vừa mắng cháu, ai đời cháu cưới vợ mà chẳng thèm đem về nhà ông, dù ông đã mấy lần nhắc nhở rồi
" Cháu đem đến rồi này " Diệp Hạo cười cười. đẩy Nhạc Ân tới chịu nạn dùm mình
" Ông nội, nhà ông to a " Nhạc Ân vẫn còn nhìn ngắm xung quanh, thấy Diệp Hạo đẩy nhẹ sau lưng mới nhớ tới Diệp lão, đeo bám Diệp lão nói chuyện
" Tiểu Ân về đây ở với ông, ha ha, ta cho cháu cái nhà này, cả vườn hoa kia nữa " Diệp lão mắng Diệp Hạo cho có lời chào, thấy Nhạc Ân thì vui mừng vỗ tay cô mà dụ dỗ
" Thật không?"
" Không được "
Hai tiếng nói cùng vang lên, Diệp Hạo nhíu mày véo má Nhạc Ân, cái đồ làm phản này, mới thấy chút đẹp mắt đã quên chồng, rồi nói với Diệp lão
" Vợ là của cháu, cháu ở đâu cô ấy ở đấy, ông đừng dạy hư vợ cháu "
Diệp lão hừ mũi, ông chỉ nói đùa mà nó làm như ông là kẻ cướp vợ nó không bằng, ăn nói không nể mặt, không thèm nói chuyện nữa, ông kéo tay Nhạc Ân đi đến bàn đá đánh cờ
" Tiểu Ân, chơi cờ với ông, chơi đến chiều rồi ăn cơm luôn " Diệp lão xăn tay áo, biết mình thua nên quyết tâm kéo dài thời gian gỡ gạc, nhưng thật ra lâu nay ông ăn cơm một mình cũng buồn, hôm này có hai đứa cháu cũng nên giữ lại ăn cơm
" Được a, Andy nói đến chiều rồi về " Nhạc Ân sẳn lòng, nhanh tay xếp cờ, lâu lắm không được chơi, ngứa tay lắm rồi
" Cháu lên phòng sách đây " Diệp Hạo mĩm cười nhìn hai người đang đánh cờ, đi chỗ khác tìm thú vui, phòng sách là nơi mà anh ở lại nhiều nhất lúc ở với Diệp lão, ở đó có một kho sách đọc mãi không hết của Diệp lão.
----------------------------------------------------------
" Nó ở bên đó " bà Diệp nhàn nhạt hỏi người giúp việc
" Vâng, cậu ấy mới đến " người giúp việc này ở đây đã lâu năm, biết bà chủ này không thích cậu Diệp Hạo kia, nhưng bà có căn dặn khi nào Diệp Hạo đến phải báo cho bà.
" Đi một mình?"
" Thưa không, cậu ấy đi với vợ của mình "
" Vợ? " bà Diệp nhíu mày, con bé kia không phải có bệnh sao, từ khi Diệp Hạo cưới vợ đến giờ bà không hề biết cuộc sống của anh, chỉ có lúc anh tới đây bà mới quan tâm, nên bà cũng không biết tình hình Nhạc Ân
" Vâng, tôi nhìn thấy cô ấy qua cửa kính xe, hình như.... " người giúp việc chần chừ, hình như hơi ngốc ngốc thì phải, khuôn mặt dán vào cửa kính xe, mắt thì lờ đờ nhìn chằm chằm bên ngoài, aiz
" Hình như cái gì?"
" Cô ấy hình như không bình thường " Không mấy người giúp việc trong nhà này biết chuyện Nhạc Ân bị bệnh, vì không một ai trong nhà họ Diệp nói gì thì làm sao mà biết, cuộc gặp gỡ với ông Nhạc ngày kết hôn đó, Diệp lão cũng chỉ như tiếp một người bạn bình thường, mọi người hầu đều lui xuống hết ngày từ đầu
Không bình thường??? Vậy là vẫn chưa khỏi bệnh ư, bà Diệp hừ mũi khinh thường. Đúng vậy, đứa con hoang đó chỉ đáng cưới những kẻ điên khùng mà thôi
...............
Không bình thường??? Một người nữa cũng đang tự hỏi, Chu Lệ Băng đứng trên cầu thang nhìn xuống, do đứng sau lưng bà Diệp nên không ai nhìn thấy, cô lẳng lặng lên lầu về lại phòng mình.
Cô chỉ biết Diệp Hạo cưới vợ, đó là hôm Diệp lão gọi cả nhà đến họp mặt, sau đó, cô không biết gi nữa, không đám cưới, không đón dâu, không có cả cô dâu, đến bây giờ cô vẫn chưa thấy mặt cô gái đó lần nào. Không bình thường ư??? Có lẽ vì vậy mà không có đám cưới, anh ấy phải cưới một cô gái như thế làm vợ sao, không đáng mà, thật sự không đáng, cô gái kia không xứng đáng, và có lẽ anh ấy phải chịu đựng lắm đây, anh ấy sẽ không yêu cô ta đâu nhỉ, Chu Lệ Băng chua xót, chua xót cho chính mình và cho Diệp Hạo.
---------------------------------
Diệp lão thua hai ván thì dứt khoát đem bàn cờ vào nhà, một mặt là để lên tinh thần, một mặt là vì trời gần chiều hơi lạnh rồi. Nhạc Ân ôm bàn cờ cười toe toét đi sau lưng Diệp lão đang xụ mặt, cô lại thắng, ông lại thua, dù thời gian thua đã tăng lên nhiều, ván thứ hai còn cầm cự được hơn nửa tiếng cơ mà.
Lão Thôi tổng quản từ nhà chính lớn bên kia đi sang nhà Diệp lão bên này, thấy một cô bé đang cười lững thững theo Diệp lão vào nhà thì ngạc nhiên, đây là ai???
" Ơ....?" Nhạc Ân nhìn người đang đứng bên bàn trước mắt thì thắc mắc
" Lão Thôi, mau pha ấm trà cho Tiểu Ân uống, à không, cho người làm nước trái cây cho con bé, nó thích uống nước trái cây lắm " Diệp lão ngồi xuống ghế là ra lệnh cho lão Thôi, lại ngoắc Nhạc Ân " Tiểu Ân, lại kia ngồi, đánh tiếp "
Tiểu Ân??? là ai đây nhỉ? lão Thôi nhìn Nhạc Ân đang ngồi vào ghế, đưa tay xếp cờ, nhìn một lúc mới đi làm theo lệnh của Diệp lão
Lúc trở về thì thấy Diệp Hạo từ trên lầu đi xuống, cầm theo một cuốn sách, hồi nãy ông nghe báo Diệp Hạo đến đây, vốn qua để xem xét Diệp lão sai gì không, giờ thấy Diệp Hạo đi xuống thì trong đầu chợt lóe...
" Cậu Diệp Hạo đến chơi " lão Thôi tươi cười chào, ông là người đưa Diệp Hạo đi học suốt mấy năm nên rất thương anh
" Thôi quản gia " Diệp Hạo quay đầu qua phía có tiếng nói, ngạc nhiên lên tiếng " Ông đang làm gì vậy "
" À, tôi đi làm nước trái cây cho khách của lão gia, cậu có muốn uống gì không?" Lão Thôi nhìn ly nước trên khay, cười đáp lại
" Cho Ân Ân sao, đưa đây cháu cầm cho, cháu uống trà với ông nội là được " Diệp Hạo đi đến đỡ ly nước cho lão Thôi, rồi quay người đi về phòng khách
Mình đoán đúng, cô gái ấy đi với cậu Diệp Hạo, và có lẽ, đó chính là vợ cậu ấy, lão Thôi nhìn theo Diệp Hạo, đứng bần thần suy nghĩ. Nếu vậy, ông trời thật có mắt, lâu nay Diệp lão phiền muộn về chuyện hai vợ chồng Diệp Hạo thế nào ông là ngưỡi rõ nhất, ông cũng chỉ biết ngang đó, chỉ biết Nhạc Ân mang bệnh, nào ngờ bây giờ lại thấy được một cô bé đáng yêu thông minh, và dường như Diệp Hạo rất yêu cô bé ấy.
" Ân Ân, uống nước đi " Diệp Hạo cầm cuốn sách vỗ thật nhẹ vào đầu Nhạc Ân, tay kia để ly nước xuống bàn rồi cũng ngồi xuống ghế bên cạnh
" Cám ơn Andy " Nhạc Ân đưa tay cầm ly nước uống một hơi gần cạn, không quên cám ơn người mang đến, chính Andy dặn phải biết cám ơn khi ai cho mình cái gì đó a,
" Cám ơn Thôi quản gia đi, ông ấy đi làm cho em đó " Diệp Hạo quay đầu nhìn lão Thôi đang tới gần, vỗ vai Nhạc Ân chú ý
" Ân cám ơn Thôi quản gia a " Nhạc Ân nghe lời cám ơn, cái đầu cũng gật gù, ra người này tên Thôi quản gia, hồi nãy cứ thắc mắc mãi
" Haha,không có gì mà, phục vụ Thiếu phu nhân là nghĩa vụ của tôi mà " lão Thôi vui vẻ nói, ông thấy yêu quý cô bé đáng yêu này rồi đấy
" Thôi quản gia gọi cô ấy là Tiểu Ân đi, đừng gọi như vậy cô ấy không quen " Diệp Hạo cười nhắc nhở, anh không chối bỏ thân phận mình, anh chỉ nói sự thật, Nhạc Ân chỉ thích người ta gọi là Tiểu Ân
Lão Thôi nhìn Diệp Hạo thoải mái nói ra câu đó, lại thấy Diệp lão không phản ứng gì thì nghe theo
" Được, gọi là Tiểu Ân " lão Thôi gật đầu, bên tai đã nghe tiếng Diệp lão nói to
" Hứ, ta mà đi con này thì sao thua được, chơi lại, chơi lại "
" Ông nội đi con này cũng thua thôi a " Nhạc Ân hếch mũi chu môi mà nói, không phân biệt thân phận mà biểu lộ khinh thường ra mặt, nhưng cái mặt và giọng nói non nớt lại làm cho người khác chỉ muốn bật cười, lão Thôi cũng phải cười nhưng nén lại, cô chủ nhỏ thì có thể, chứ ông không dám khinh thường lão gia nhà ông a.
" Con bé này, thật bất hiếu như cái đứa Diệp Hạo kia mà, aizzz " Diệp lão thở dài vơ đũa cả nắm
"..." Diệp Hạo hết lời để nói
-----------------------------------------------
Diệp Hạo đúng là để Nhạc Ân ở lại đến chiều, giờ thì cả ba ông cháu đang ăn cơm vui vẻ, lão Thôi đứng từ xa nhìn vào cũng cười tười rạng rỡ, chưa bao giờ ông thấy được Diệp Hạo cười như vậy, càng không thể ngờ Diệp Hạo có thể yêu chiều một người con gái đặc biệt thế này, trước đó ở đây anh còn rất tiết kiệm nụ cười nữa cơ mà, cô Tiểu Ân thật là đặc biệt.
Diệp lão ăn cơm rất ngon miệng, nghe Nhạc Ân nói chuyện còn muốn cười phun cả cơm, Diệp Hạo phải luôn tay đút cho Nhạc Ân ăn mới tránh ông mình bị mắc nghẹn.
Không khí ngôi nhà bên này đầm ấm bao nhiêu thì ở ngôi nhà bên cạnh lại lạnh lẽo bấy nhiêu, bàn ăn to lớn, chỉ có một mình Chu Lệ Băng nhạt nhẽo ngồi ăn. Cả nhà đi hết, Diệp Thiêm Minh đến tối khuya mới về, có về sớm cũng không sớm hơn giờ cơm, Diệp Bảo thì... Chu Lệ Băng ngưng đũa, suy tư.......
Ngày đó, cô lẻn vào phòng anh nhìn trộm cho cha cô, cô đã luôn lo sợ bị phát hiện, nhưng ngày hôm sau có kết quả rồi, cô thấy Diệp Bảo vẫn tươi cười, bên cha cô cũng nói không có chuyện gì, cô mới thở phào, có lẽ cha nói đúng, cái hợp đồng đó đối với Diệp Bảo không đáng là gì cả. Nhưng mấy hôm nay anh lại đi đâu, hơn nửa đêm mới về nhà ngủ, sáng sớm lại đi, cô hầu như không gặp mặt anh.
Chu Lệ Băng buồn bã ăn cơm, lấy chồng như Diệp Bảo chính là vậy, cũng giống như mẹ chồng cô, suốt ngày suốt đêm cô đơn lạnh lẽo, mà ngôi nhà này vốn là cô đơn lạnh lẽo. Nếu như bên anh, Chu Lệ Băng nghĩ tới Diệp Hạo, nếu như cưới một người đơn giản như Diệp Hạo, có lẽ cô bây giờ đã yên ấm hạnh phúc.
" Anh...." Chu Lệ Băng khe khẽ gọi, khóe mắt chảy một giọt lệ u sầu. Hôm nay anh đến đây, gần em, nhưng em không thể nhìn thấy anh.