Nếu anh ta dùng dáng vẻ này bò lên giường của cô chắc chắn sẽ bị cô đánh cho một trận no đòn.
Đối mặt với cô chủ anh ta không dám đánh lại, mắng cũng không dám mắng lại cô.
Nhiên Mộc Miên ngay lập tức liếc nhìn chiếc ghế sô pha ở đằng kia, nó là một chiếc ghế sô pha đơn, cho dù hai chiếc ghế sô pha đơn được ghép lại với nhau, chắc chắn ngủ ở đó cũng không được thoải mái. “Lang Khiếu Nhật, hôm nay anh có thể ở lại khách sạn nghỉ ngơi cho tốt đi! Không cần phải theo tôi tới đoàn phim đâu!” Nhiên Mộc Miên cười nhẹ.
Lang Khiếu Nhật lắc đầu nói: “Không được đầu cô chủ.” “Nhưng nhìn anh có vẻ ngủ không được ngon… Nhiên Mộc Miên quan tâm.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Lang Khiếu Nhật vui mừng mỉm cười: “Cô chủ, tôi không quan trọng ” “Vậy được rồi!” Nhiên Mộc Miên vẫy vẫy tay, ngước mắt lên nhìn Lang Khiếu Nhật, sau đó nói: “Tôi muốn thay quần áo. “Vậy tôi đi ra ngoài cửa đợi. Lang Khiếu Nhật hiểu chuyện xoay người, mở cửa bước ra ngoài.
Lang Khiếu Nhật ôm hai tay dựa vào tường đứng ở cạnh cửa.
Trên lối đi, vài nữ nhân viên cùng đoàn phim đang cùng nhau đi dạo, sau khi nhìn thấy Lang Khiếu Nhật lại bắt đầu xì xào bàn tán. “Nghe nói Nhiên Mộc Miên lai lịch không hề bình thường đầu, cô ta còn đưa tiền đầu tư cho đoàn phim đấy. “Người ta không chỉ đưa tiền đầu tư đầu, còn mang theo trai đẹp bao nuôi nữa đấy. “Ôi thế giới của phụ nữ có tiền, tôi thực sự không hiểu Khi bọn họ đi qua trước mặt Lang Khiếu Nhật, Lang Khiếu Nhật lạnh lùng gọi: “Này Hai nữ nhân viên không hẹn mà cùng lúc nhìn về phía Lang Khiếu Nhật.
Chỉ thấy Lang Khiếu Nhật đan hai tay vào nhau, bẻ kêu “răng rắc” một tiếng, lạnh lùng nói: “Dám nói xấu sau lưng cô chủ nhà tôi thì đừng trách tôi không khách khí với mấy người. “..” Mấy nữ nhân viên đột nhiên hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, lập tức tăng tốc bước chân rời xa Lang Khiếu Nhật. “Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Nhiên Mộc Miên xách túi xách đi ra khỏi phòng, tò mò hỏi: “Lang Khiếu Nhật, vừa rồi anh đang nói chuyện với ai vậy? Anh không khách khí với ai thế?” “Tôi lẩm bẩm một mình thôi.” Lang Khiếu Nhật trả lời qua loa.
Nhiên Mộc Miên cũng chỉ nghe được mấy câu cuối cùng mà Lang Khiếu Nhật nói, cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì. “Vậy được rồi! Chúng ta xuống ăn sáng trước đi. Nhiên Mộc Miên không hỏi thêm nữa, đóng cửa bước vào thang máy.
Lang Khiếu Nhật lập tức đi theo, xách túi cho Nhiên Mộc Miên. Cụp mắt xuống, anh ta mới nhìn thấy hôm nay Nhiên Mộc Miên mặc một chiếc váy ngắn xếp li màu trắng.
Chân của Nhiên Mộc Miên rất nhỏ, nên nhìn có vẻ thon và dài, trắng trẻo cân đối, hơn nữa còn rất ưa nhìn.
Lang Khiếu Nhật bình tĩnh thu hồi ánh mắt của mình. Khi hai người lên thang cuốn, Lang Khiếu Nhật cố ý đứng sau lưng Nhiên Mộc Miên, cầm túi xách che phần đùi của Nhiên Mộc Miên để tránh để mình nhìn thấy thứ không nên thấy.
Nhiên Mộc Miên trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy hành động thân mật của Lang Khiếu Nhật, cô cười ngọt ngào nói: “Đồ ngốc! Tôi có mặc quần đùi mà, sẽ không để lộ gì đâu.”
Lang Khiếu Nhật nhất thời lúng tùng, bổ sung một câu: “Làm sao tôi biết chuyện đó được chứ!” “Vậy anh đỏ mặt cái gì?” Nhiên Mộc Miên không nhịn được, hỏi.
Lang Khiếu Nhật mím miệng không nói gì.
Nhiên Mộc Miên bước xuống, đứng bên cạnh Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật vẫn cầm túi xách che phía sau cho Nhiên Mộc Miên.
Hai người họ trông rất giống một đôi nam nữ đang yêu nhau thắm thiết.
Một đôi nam nữ đứng ở phía sau, cô gái không khỏi cùng than thở với chàng trai kia: “Anh học tập một chút đi! Nhìn bạn trai cô ấy chu đáo như thế nào kia!” “Vâng, vâng.” Chàng trai kia gật đầu liên tục.
Sau khi dùng bữa sáng tại khu ăn uống của trung tâm thương mại, Nhiên Mộc Miên và Lang Khiếu Nhật trở lại địa điểm quay chụp của đoàn phim.
Lần này là một buổi chụp ngoại cảnh, Lang Khiếu Nhật không chỉ đưa cho Nhiên Mộc Miên một chiếc ô, mà còn không biết lấy đâu ra một quyển tạp chí đi đầu quạt cho CÔ.
Sau khi Nhiên Mộc Miên ghi lại công tác chỉ huy công việc của đạo diễn xong, nhìn thấy trán Lang Khiếu Nhật đổ đầy mồ hôi, cô vô thức cầm sổ tay quạt cho Lang Khiếu Nhật. Nhìn khuôn mặt thanh tú vui vẻ của Nhiên Mộc Miên, Lang Khiếu Nhật không khỏi khẽ nhếch miệng. “Này, này, hai người đang làm việc đấy nhé.” Khưu Quân Huy trêu chọc.
Nhiên Mộc Miên lập tức quay lại, tiếp tục xem phim trực tiếp cùng sư phụ, sau đó đảm nhiệm chân chạy vặt cho sư phụ, đi đi lại lại, trao đổi với các diễn viên về chi tiết của buổi biểu diễn.
Sau một ngày bận rộn, Nhiên Mộc Miên cũng phải đứng một ngày, buổi chiều khi công việc kết thúc, đôi chân của cô không thể chịu đựng được nữa.
Rõ ràng khách sạn ở xung quanh đây mà, đột nhiên cô ngồi xổm trên mặt đất, không muốn nhúc nhích.
Lang Khiếu Nhật thấy Nhiên Mộc Miên lại bắt đầu giở tính khí cô chủ ra, chủ động đi tới trước mặt cô, xoay người ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai mình nói: “Lên đi! Tôi sẽ cõng cô chủ về!” “Quên đi, tôi sẽ tự đi! Anh cũng đã đứng nguyên một ngày như tôi rồi mà.” Nhiên Mộc Miên lại đứng từ trên mặt đất lên.
Lang Khiếu Nhật đứng dậy, bước nhanh về phía trước, lập tức ôm eo Nhiên Mộc Miên lên.
Nhưng Nhiên Mộc Miên lại không chút khách khí ra lệnh: “Để tôi xuống!” “Không để!” Đây là lần đầu tiên Lang Khiếu Nhật chống lại Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên đột nhiên cau mày vẻ mặt không vui: “Tôi giận rồi đấy!” Lang Khiếu Nhật chẹp miệng, không nói gì nhẹ nhàng đặt Nhiên Mộc Miên xuống, để chân cô chạm đất trước. “Nếu không có sự đồng ý của tôi, sau này tôi không cho phép anh chủ động bế tôi lên như thế này!” Nhiên Mộc Miên dặn dò.