“Chắc… không đến nỗi vậy đâu!” Nhiên Mộc Miên như đang suy nghĩ gì đó.
“Tớ cũng nghĩ thế, hẳn là Minh hot boy nổi tiếng không phải kiếu nam sinh như vậy” Lộ Minh Ái cũng ủng hộ Minh Tư Thành.
Sau một phen thảo luận, mọi người quyết định bỏ phiếu.
Kết quả chỉ có một phiếu phản đối của Cố Thiên Ngân, Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái đều bỏ phiếu ủng hộ.
Nhiên Mộc Miên thấy Cố Thiên Ngân không vui, len lén nói chuyện riêng với cô ta một lúc: “Thiên Ngân, có phải tớ đã làm gì khiến cậu không vui?” truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Không có…” Cố Thiên Ngân buồn bực trả lời.
Nhiên Mộc Miên nhếch môi cười, cố tình cù chỗ nhột bên eo của Cố Thiên Ngân hỏi: “Còn nói không có, nói một đăng nghĩ một nẻo”
Cố Thiên Ngân bị Nhiên Mộc Miên chọc cười hì hì, nói: “Không phải tớ giận cậu! Tớ nói thật! Tớ chỉ cảm thấy nếu cậu thành đôi với Minh Tư Thành, chắc chắn cậu sẽ ít qua lại với chúng tớ hơn.”
Nhiên Mộc Miên không nén nổi giơ tay lên, giống như nhóm cụ già ôm lấy vai Cố Thiên Ngân: “Vậy thì tớ quyết định không ở cùng anh ta nữa”
“Ý?” Cố Thiên Ngân bất ngờ đến khó tin: “Không phải kết quả bỏ phiếu là số ít thuận theo số nhiều à?”
“Dù sao thì tớ cũng không nỡ nhìn cậu buồn” Nhiên Mộc.
Miên mỉm cười.
Lúc này Cố Thiên Ngân mới tươi cười nói: “Tớ thật sự muốn tốt cho cậu”
“Ừ, tớ biết:” Nhiên Mộc Miên gật đầu thật mạnh.
“Đúng rồi, gần đây tớ mới biết thông tin, Lạc Vũ rút khỏi giới giải trí rồi. Thật đáng tiếc!” Cố Thiên Ngân cảm thán.
Nhắc đến Lạc Vũ, trên mặt Nhiên Mộc Miên lộ ra nụ cười yên tâm: “Có lẽ rút khỏi giới giải trí cũng là chuyện tốt với anh ta, mà cũng khó nói lắm”
“Nhưng mà trên mạng đồn rằng anh ta bị Minh Huy Khang chèn ép không sống nổi nữa” Cố Thiên Ngân hóng hớt nói: “Lúc đầu, Lạc Vũ cướp vai nam chính của Minh Huy Khang trong phim điện ảnh khiến Minh Huy Khang không vừa mắt với anh ta. Hơn nữa, suy cho cùng thì Minh Huy Khang vừa nổi tiếng vừa có thực lực, hiển nhiên Lạc Vũ không thể vượt qua anh ta”
Nói đến đây, Nhiên Mộc Miên bất chợt nhận ra một vấn đề.
“Mộc Miên, cậu có nghe tớ nói không đấy?” Cố Thiên Ngân thấy Nhiên Mộc Miên ngẩn người, tò mò hỏi.
Sau khi Nhiên Mộc Miên tỉnh táo, vỗ bả vai Cố Thiên Ngân giả vờ bình tĩnh trả lời: “Tớ ra ngoài một chuyến.”
“Cậu đi đâu vậy?” Cố Thiên Ngân hỏi.
Nhiên Mộc Miên không trả lời cụ thể, chỉ nói là: “Tớ sẽ trở lại nhanh thôi.”
Cố Thiên Ngân không hiểu tình hình nhìn cô rời khỏi phòng ngủ.
Nhiên Mộc Miên tìm chỗ vắng người, lấy điện thoại di động gọi cho bố Phó Quân Tiêu.
Đầu bên kia vừa kết nối, Nhiên Mộc Miên đã tức giận hỏi: “Bố, là bố ép Lạc Vũ rời khỏi vòng giải trí đúng không?”
“Nhóc con, con nói chuyện với bố như vậy à? Hử?” Phó Quân Tiêu thờ ơ trả lời.
Nhiên Mộc Miên cắn răng nghiến lợi nói tiếp: “Ban đầu, Lạc Vũ phát triển rất yên ổn, nhưng từ khi con và Minh Tư Thành có quan hệ hôn ước, Minh Huy Khang lập tức phất lên, Lạc Vũ lại xuống dốc. Tất cả những việc này đều do bố đứng sau tác động.”
“Bố sẽ không để cho một thanh niên có ý đồ đến gần con gái mình, hiểu rồi chứ?” Phó Quân Tiêu lạnh lùng đáp lại.
Nhiên Mộc Miên không khỏi nắm chặt điện thoại di động trong tay, tức giận đến nỗi đôi môi run rẩy, nổi cáu nói: “Vì sao lúc nào bố cũng lót đường cho con thế?”
“Bố lót đường cho con không tốt à? Quét sạch cản trở trên đường cho con, để con đi trên con đường dễ đi trên đời.” Phó Quân Tiêu trả lời.
“Cho nên tất cả mọi việc, người tiếp xúc bên cạnh, mọi thứ đều do bố khống chế ư? Dù là Lang Khiếu Nhật hay là Lạc Vũ, bao gồm cả Minh Tư Thành. Bố chấm được Minh Tư Thành cho nên bố muốn con kết hôn với Minh Tư Thành đúng không?”
“Bố đã điều tra rõ ràng giúp con về phẩm chất làm người của Minh Tư Thành. Cậu ta đáng để con dựa vào, cho nên bố rất yên tâm giao con cho cậu ta”
“Ha ha… Sợ là con lại làm bố thất vọng rồi. Rất xin lỗi, con không thích người được bố thừa nhận”
Nhiên Mộc Miên không nói nữa, ngắt luôn điện thoại.
Sau khi trở lại phòng ký túc, Nhiên Mộc Miên nằm trên giường lặng im không nói.
Ngay cả Minh Tư Thành gọi điện thoại đến, cô cũng không nghe.
Cố Thiên Ngân trả lời: “Chắc không phải đâu, chỉ là lúc cậu ấy về vẻ không vui lắm. Có phải anh làm chuyện gì khiến Mộc Miên buồn không hả?”
“Tôi?” Minh Tư Thành ngớ người, cố gắng nhớ lại chuyện hôm nay.
Nhưng hình như anh không làm gì khiến cô nhóc kia buồn cả.
Sau khi bọn họ tan học, lúc anh đưa cô về ký túc xá thì hai người bọn họ còn vui vẻ mà.