Lý Tư San cảm thấy có phải bản thân cô ta nên nhân thời cơ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng như bây giờ, chủ động đi về phía Phó Quân Bác, ngồi lên trên đùi anh, ôm lấy cổ anh rồi in một nụ hôn lên trên môi anh hay không? Nhưng mà bây giờ với thái độ của Phó Quân Bác đối với cô ta, nếu như cô ta mà làm như thế thì nhất định sẽ khiến cho anh ghét bỏ.
Trong đầu Lý Tư San nghĩ nghĩ, hay là thôi vậy, tiếp tục làm bản thảo thiết kế trên máy tính xách tay của mình đi thì hơn. Sau khi Đồng Kỳ Anh tắm rửa xong rồi đi ra từ trong nhà tắm thì cô phát hiện rằng Phó Quân Bác vẫn còn chưa về nhà, cô lo cho anh nên lập tức gọi một cuộc điện thoại cho anh.
Lúc này, điện thoại của Phó Quân Bác rung mạnh vào giờ này hấp dẫn lòng hiếu kỳ của Lý Tư San. Bởi vì giữa hai người bị ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh, Lý Tư San chỉ nghe láng máng Phó Quân Bác đang dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Ừ, anh sẽ trở về ngay đây!" Ngay sau đó, sau khi Phó Quân Bác cúp điện thoại xong thì anh bät đầu thu dọn tài liệu bên tay cùng với máy tính xách tay đã được tắt máy.
Khi anh xách theo túi công văn đi ra ngoài, nhìn thấy đèn trong phòng thư ký vẫn đang sáng thì anh mới phát hiện là Lý Tư San vẫn còn đang ngồi trước bàn làm việc bên kia.
Lý Tư San thấy Phó Quân Bác muốn đi, cô ta cũng vội vàng sắp xếp lại tài liệu, tắt máy tính đi, chào hỏi anh một tiếng: "Em đi xuống lầu với anh nhé!" Lúc đầu cô ta còn cho rằng Phó Quân Bác sẽ không thèm quan tâm đến cô ta, nhưng bất ngờ là thế mà anh lại dừng bước chân lại vì cô ta.
Thế nhưng anh làm vậy chỉ xuất phát từ việc anh lo rằng để một cô gái như cô ta ở lại phòng làm việc cũng không quá thỏa đáng mà thôi.
Lý Tư San thu dọn đồ đạc của mình xong, đeo túi xách lên trên vai, đi theo Phó Quân Bác vào thang máy.
Trong không gian chật hẹp, một mùi hương nước hoa nhàn nhạt truyên ra từ trên người cô ta. Đột nhiên Phó Quân Bác phát hiện, nước hoa trên người Lý Tư San là loại nước hoa rẻ tiền mà khi hai người bọn anh yêu nhau cuồng nhiệt vào năm năm trước, anh đã tặng cho cô ta.
Cả đời này anh cũng khó quên được mùi hương đó. Anh cũng không ngờ rằng thế mà anh lại còn có cơ hội được ngửi mùi vị này.
Sau khi thang máy đi đến tầng một, Phó Quân Bác đi ra khỏi thang máy trước. Tới trước cửa, lúc hai người mỗi người đi một ngả thì anh mới lên tiếng nói với Lý Tự San: "Chai nước hoa kia đã không còn thích hợp với cô nữa rồi, cô có thể đổi sang một chai nước hoa cao quý hơn, hợp với thân phận của cô hơn." "Em..." Lý Tư San muốn nói lại thôi, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng dáng càng lúc càng xa của Phó Quân Bác.
Ý trong lời nói này của anh, là muốn để cho cô ta hãy quên anh sao? Ý của anh là muốn nói anh đã không còn thích hợp với cô ta nữa, bảo cô ta đi tìm một người đàn ông khác càng tốt hơn anh, càng xứng đáng với cô ta hơn anh sao? Lý Tư San vừa nghĩ đến đây, trong ngực cô ta khó chịu và đau đớn tựa như có mấy ngàn con kiến đang cắn xé, nước mắt loanh quanh trong khóe mắt.
Quân Bác... Em không quên anh được... Em phải làm sao bây giờ? Cô ta cảm thấy con người cô ta thật sự rất mâu thuẫn, một bên vì việc làm ăn của gia tộc, cô ta lại không thế không đi dụ dỗ Phó Quân Tiêu, một bên lại không bỏ xuống được mối tình cũ của mình, đa sầu đa cảm ở nơi này. Lý Tư San thường xuyên cảm thấy bản thân cô ta cực kỳ có hơn người, cũng rất có lòng tin rằng cô ta có thể đồng thời thu phục được hai người đàn ông này, nhưng bây giờ cô ta lại tỏ vẻ hoài nghi đối với môi một hành động của bản thân.
Bởi vì tâm trạng không tốt, Lý Tư San đi bộ về nhà, dọc theo đường đi cô ta có vẻ có chút nghiêng ngả lảo đảo. Sau khi Phó Quân Bác về đến nhà thì đã ngửi thấy mùi thịt bò kho. Lúc này cũng vừa đúng lúc Đồng Kỳ Anh bưng một bát cháo tỏa hương nghi ngút từ trong phòng bếp đi ra.
Làm việc đến giờ này, đúng là anh thật sự hơi đói một chút. Đồng Kỳ Anh đặt bát cháo lên trên một cái bàn ăn nhỏ, cũng đưa đôi đũa trong tay cho Phó Quân Bác.
"Em không ăn sao?" Sau khi Phó Quân Bác nhận lấy đôi đũa thì ngồi xuống trước bàn ăn.
Đồng Kỳ Anh cũng ngồi xuống đối diện anh, cô nhìn anh với vẻ mặt hạnh phúc, mỉm cười rồi nói: "Em đang giảm béo!" Phó Quân Bác không nhịn được bật cười, trái lại anh đứng dậy đi vào trong phòng bếp lấy một bộ bát đũa ra, chia thịt bò kho trên bàn ra thành hai phần bỏ vào bát.
"Anh không sợ em béo, anh thích ăn cơm cùng với eml" Khóe môi Phó Quân Bác khẽ nhếch lên, anh cười một cách dịu dàng. Đồng Kỳ Anh cũng không từ chối nữa, nhận lấy bát đũa mà Phó Quân Bác đưa qua, bắt đầu ăn cơm cùng anh.
"Kỳ Anh, thật sự xin lỗi em.
Mấy ngày này anh sẽ rất bận rộn, có thể sẽ không có thời gian ở cùng em."
Vẻ mặt Phó Quân Bác mang theo áy náy nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh liên tục lắc đầu, cô mỉm cười trả lời: "Không sao đâu! Anh cứ bận bịu công việc của mình đi! Em sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt!" "Đây là phí sinh hoạt, em nhận lấy đi."
Ngay sau đó Phó Quân Bác lấy ví tiền từ trong túi quần ra, lấy toàn bộ tiền mặt trong đó đưa hết cho Đồng Kỳ Anh. Đồng Kỳ Anh khoát khoát tay áo, vẻ mặt tươi cười như hoa nói: "Về sau cứ để em toàn quyền phụ trách việc chỉ tiêu sinh hoạt trong nhà! Em đã tìm được công việc rồi, làm một nhà thiết kế ở một công ty về trang sức, mỗi tháng có trích phần trăm!" Lúc cô nói xong lời này, thật ra trong lòng cũng hơi chột dạ.
Bởi vì cô đã nói dối. Quân Bác không thích cô đi đến mấy cái nơi như Câu lạc bộ, cho nên cô cũng không còn cách nào khác, không thể không giấu diếm Phó Quân Bác. Ngoại trừ Câu lạc bộ chấp nhận cô tới làm công, những công ty khác sẽ không để cô vào trong tâm mắt đâu. Đồng Kỳ Anh nhếch môi cười ngại ngùng, ý muốn dùng nụ cười để che đi lời nói dối của mình. Phó Quân Bác chỉ nhíu nhíu mày một cái, tiền mặt trong tay vẫn được đặt lên trên bàn ăn, anh không định thu tiền lại.
Đồng Kỳ Anh thấy anh rầu rĩ không vui, cô lập tức an ủi nói: "Em biết là anh không hy vọng em ra ngoài làm việc. Nhưng mà đây chỉ là tạm thời mà thôi! Em muốn cùng chia sẻ tất cả cảm xúc vui buồn với anh mà." "Em cứ cầm trước phí sinh hoạt của tháng này đi” Chân mà Phó Quân Bác hơi hơi giãn ra.
Đồng Kỳ Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn mỉm cười mà cầm lấy tiền trên bàn, trả lời một tiếng: "Được thôi!" Cô đã trả lại thẻ lương của anh cho anh rôi, bởi vì cô biết là anh phải dùng tiên lương hàng tháng của mình để trả khoản nợ vay của ngân hàng. Đồng Kỳ Anh rất muốn dùng phương thức của bản thân mình để an ủi một chút người đàn ông có lòng tự trọng rất cao này, nhưng mà cô phát hiện rằng dường như mỗi một hành động của cô đều có tác dụng hoàn toàn ngược lại.
Lúc này trong lòng Phó Quân Bác tự cười nhạo bản thân, bây giờ ngay cả vợ của mình mà anh cũng không nuôi nổi nữa, còn được xem là đàn ông gì nữa chứ? Sau đó hai người đều im lặng và ăn cháo.
Sau khi ăn xong, Phó Quân Bác rửa mặt xong thì lại xông vào nhà tắm tắm rửa một trận rồi trực tiếp năm lên ghế sô pha và ngủ mất, áo tắm màu trắng khoác trên người, cả người anh lộ ra hơi thở mê người.
Đồng Kỳ Anh dọn dẹp phòng bếp xong, nhìn thấy Phó Quân Bác lại ngủ trên ghế sô pha, đột nhiên trong lòng cô rất khó chịu. Nhìn thấy anh đã chợp mắt ngủ mất rồi, cô chỉ có thể nhẹ chân nhẹ tay mà bò lên trên giường, tắt đèn, nhẹ nhàng năm xuống.
Lúc trước khi ở trong căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất kia, cô và anh còn có một mặt tường ngăn cách nhau, bây giờ hai người chen chúc nhau trong căn phòng đơn này, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy đối phương, thật ra trong lòng Đồng Kỳ Anh càng kiên định hơn rất nhiều, chỉ là cô thương xót anh, không biết anh ngủ trên ghế sô pha có thoải mái hay không nữa.
Cho đến khi âm thanh rung động của điện thoại vang lên, đột ngột quấy rây thời gian yên tĩnh ngủ ngon của hai người. Phó Quân Bác nhảm mắt lại, sờ soạng một lúc lâu mới chạm đến điện thoại của mình, anh cũng không thèm nhìn mà trực tiếp ấn nút nghe điện thoại.