Nghiêm Văn Bân đứng ngây ra tại chỗ, trố mắt nhìn theo bóng lưng Nhiên Mộc Miên, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu Cô gái mà anh ta thích đã chạy mất trước mắt anh ta như thế.
Nhưng khi anh ta bình tĩnh lại thì anh ta mới phát hiện ra một vấn đề khác.
“Này, Mộc Miên! Cậu vẫn chưa lưu lại số điện thoại của tôi…” Nghiêm Văn Bân hét lớn lên.
Nhưng lúc này Nhiên Mộc Miên đã chạy đi rất xa rồi, bóng dáng cô ấy đã sắp biến mất trong dòng người đông đúc Lúc này Minh Tư Thành đi qua từ phía quán cơm, đi đến bên cạnh Nghiêm Văn Bân, anh chống một tay lên hông, tay kia gác cùi tay lên vai của Nghiêm Văn Bán rồi nói với vẻ đầy ẩn ý: “Này, cậu nhóc, cậu có biết Nhiên Mộc Miên là gì của tôi không?” truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Sau khi Nghiêm Văn Bân định thần lại thì nhìn nghiêng đầu, nhìn vào mắt Minh Tư: Thành, sau đó anh ta lập tức nhảy ra xa theo bản năng.
Minh Tư Thành đứng vững lại rồi nhìn sang Nghiêm Văn Bân, mỉm cười và nói: “Tôi gọi heo sữa quay, ngỗng quay và cá cháy hấp là gọi cho vợ chưa cưới của tôi”
Sắc mặt của Nghiêm Văn Bân liền tái nhợt.
Sau đó, Minh Tư Thành lại rút ra một trăm nghìn từ trong ví da của mình, đưa qua cho.
Nghiêm Văn Bân và nói tiếp: “Đây là tiền vợ chưa cưới của tôi mượn cậu, tôi trả giúp cho cô ấy”
*.,* Nghiêm Văn Bân liếc nhìn Minh Tư ‘Thành rồi ngượng ngùng cầm lấy tiền và im lặng.
Nói chính xác hơn là anh ta đang tự cảm thấy xấu hổ.
Anh ta luôn cảm thấy chỉ có cô gái như Nhiên Mộc Miên thì mới xứng với mình nhưng lại chưa từng nghĩ một nam sinh như anh ta liệu có xứng với Nhiên Mộc Miên hay không.
Minh Tư Thành vỗ nhẹ lên vai của Nghiêm ‘Văn Bân, hiểu ý mỉm cười sau đó quay người rời đi.
Một mặt khác, sau khi Nhiên Mộc Miên bắt taxi về lại khách sạn thì lấy lại một tấm thẻ phòng khác ở quầy lễ tân rồi chuẩn bị thu xếp hành lý về lại thành phố Thuận Canh.
Nhưng chính vào lúc đó, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Hạ Mộc Tử vòng hai tay lại, nói với giọng cô hai con nhà giàu: “Tôi muốn vào trong ngồi nói chuyện với cô”
“Được” Nhiên Mộc Miên nhường đường.
Sau khi Hạ Mộc Tử đi vào trong phòng thì cô mới đóng cửa lại.
“Tôi và anh Tư Thành là thanh mai trúc mã, tôi rất yêu anh ấy, vì vậy, xin cô hấy rút lui đi” Hạ Mộc Tử vừa nói vừa ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, bắt chéo chân lên.
Nhiên Mộc Miên nghe cô ta nói như thế thì liền chồm đến bên cạnh cô ta, ngồi chen vào rồi háo hức nói: “Nếu như cô thật sự rất yêu anh ta thì cô hãy đến nói với ông nội, bảo ông nội của anh ta hủy bỏ hôn sự của chúng tôi đi”
Hạ Mộc Tử vô cùng bất ngờ với phản ứng đó của Nhiên Mộc Miên.
Trước khi cô ta đến thì cô ta đã xem cô như là tình địch, hơn nữa còn chuẩn im lý sẽ đấu một trận võ mồm nảy lửa với cô nữa.
Nhưng sao bây giờ tình hình lại như thế này? Hoàn toàn không giống với những gì trong tưởng tượng của cô ta.
“Cô, cô không yêu anh Tư Thành sao?” Hạ Mộc Tử nói với vẻ không thể tin nổi.
Anh Tư Thành của cô ta đẹp trai như thế, từ nhỏ đến lớn, những tình địch bị cô ta đuổi đi phải nói là đếm không xuể.
Nhiên Mộc Miên thì lại nhìn Hạ Mộc Tử với vẻ mặt khó hiểu và nói: “Tại sao tôi phải yêu anh Tư Thành của cô?”
“Lẽ nào cô bị ép liên hôn sao?” Hạ Mộc Tử lập tức hiểu ra.
Nhiên Mộc Miên khẽ nhún nhẹ vai rồi giải thích: “Cũng không tính là bị ép, nhưng bản thân cũng không còn sự lựa chọn nào khác”
“Chỉ cần cô không yêu anh Tư Thành của tôi thì tôi sẽ có cách gỡ bỏ hôn ước của hai người” Hạ Mộc Tử búng ngón tay sau đó ngoät ngón tay, tỏ ý bảo Nhiên Mộc Miên chồm qua, ghé tai lại nghe cô ta nói.
Nhiên Mộc Miên chồm qua, sau khi cô nghe xong kế hoạch của Hạ Mộc Tử thì lắc đầu lia lịa, từ chối nói: “Như thế không được”
“Có gì mà không được? Chỉ cần cô phối hợp, cũng đâu cần cô phải làm việc gì khác, một công đôi việc, tôi cảm thấy không thể nào hoàn hảo hơn được nữa.”
Hạ Mộc Tử vô cùng đắc ý nói.
Nhiên Mộc Miên lại không đồng tình, cô nói: “Chuyện đó đối với cô mà nói thì là hoàn hảo, một công đôi việc, nhưng đối với Minh Tư Thành mà nói thì rất không công bằng”
“Cô muốn tôi phối hợp với cô gài bẫy Minh Tư Thành thì xin lỗi, tôi không làm được. Bây giờ cô có thể đi rồi!” Nhiên Mộc Miên lên tiếng đuổi khách không chút khách sá: Hạ Mộc Tử đứng lên khỏi ghế sô pha, trừng Nhiên Mộc Miên một cái rồi nghếch cằm, vung tay, kiêu ngạo rời khỏi đó.
Nhiên Mộc Miên khinh thường, liếc Hạ Mộc Tử một cái, đợi cô ta ra khỏi cửa thì đá chân, đóng cửa lại.