Trong cơn mê man, Mộc Miên cảm thấy bản thân đã nghe thấy giọng nói của Minh Tư Thành.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Thời điểm cô nghĩ đến Minh Tư Thành, Minh Tư Thành đã gọi đến, hẹn cô ra ngoài gặp mặt.
Ba bạn cùng phòng đều đang ngủ, khi Mộc Miên ra ngoài, động tác đóng cửa rất nhẹ.
Kì thật đầu cô hơi choáng váng, chẳng qua Minh Tư Thành nói có chút chuyện quan trọng cần nói, bằng không cô cũng sẽ rời khỏi ký túc xá để gặp anh.. truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Trước kí túc xá là một con đường nhỏ, Minh Tư Thành đứng dưới tàng cây, hai tay khoanh lại chờ Mộc Miên đi ra.
Ngay cả khi Mộc Miên đến trước mặt anh, trực tiếp hỏi thẳng: "Anh tìm tôi có chuyện gì quan trọng cần nói?"
Minh Tư Thành lúc này mới bình tĩnh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, mở một đoạn video.
Trong video, vẻ mặt Chu Bích Cầm đang cầu xin, bị mấy nữ sinh vây quanh, nhặt kẹo cao su mà nữ sinh cầm đầu phun ra lên, rồi nhét cô ta vào phòng ngủ khóa cửa, sau đó đẩy hết quần áo trên hành lang xuống đất, dùng sức chà đạp.
Ngay cả Mộc Miên giờ phút này cũng chẳng hiểu gì.
Minh Tư Thành nói tiếp: "Người lại có chính là cô ta, tôi cho người đến ăn miếng trả miếng, báo thù cho cô, hết buồn chưa?"
"Thật ngây thơ" Mộc Miên không cho là đúng xoay người sang chỗ khác.
Chỉ là cô không hiểu, vì sao Chu Bích Cầm phải đối địch với cô?
Minh Tư Thành thấy Mộc Miên phải đi, vội vàng nắm lấy cổ tay cô, thề son sắt nói: "Tôi cam đoạn, về sau sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa. Có tôi ở đây, tôi sẽ không để người khác bắt nạt cô."
Khi Mộc Miên xoay người lại, nhìn Minh Tư Thành, đột nhiên bừng tỉnh nói: "A, tôi đã biết. Nhất định là Chu Bích Cầm thích anh, mà gần đây anh có chút chuyện với tôi nên cô ấy mới muốn chỉnh tôi. Tám chín phần là do anh"
"Chúng ta không đề cập đến chuyện của người khác nữa, được không? Tôi có đồ này muốn tặng cho cô" Minh Tư Thành vội lấy một cái hộp nhỏ màu hồng nhạt ra khỏi túi quần.
Anh đưa cho Mộc Miên, mỉm cười nói: "Đây là quà tôi tự làm, mong cô thích."
"?" Mộc Miên không cầm lấy, ngược lại hỏi: "Không có việc gì thì anh tặng tôi làm gì?"
"Không phải lần trước cô nói, tôi tặng cho cô quà đính hôn không đủ thành ý sao? Cho nên lần này tôi tự tay làm, đủ thành ý chưa?" Khóe miệng Minh Tư Thành khẽ nhếch nói.
Mộc Miên khó hiểu hỏi: "Anh nhàn rỗi thật đó, không có việc gì làm sao?"
"Tôi.." Minh Tư Thành muốn nói lại thôi, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Miên nghi ngờ nhìn mình, nháy mắt không còn lời nào để nói.
Anh tìm một người chuyên làm về châu báu trang sức, bái sư học nghệ, chỉ vì để tự tay làm cho cô một vòng tay ý nghĩa, kết quả bị cô nói là nhàn rỗi không có việc gì làm?
"Sao cứ tặng quà cho tôi mãi thế, có ý đồ gì với tôi à?" Mộc Miên khoanh tay chất vấn nói.
Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hay là anh nghĩ thông suốt rồi, muốn tìm đầu tư?"
"..." Minh Tư Thành hoàn toàn hết nói nổi.
"Việc này đơn giản, anh không cần tặng quà này kia cho tôi đâu. Abg muốn làm hạng mục trò chơi mà thiếu tài chính đúng không? Không sao, tôi sẽ bảo bổ lưu tâm một tí." Mộc Miên hào phóng nói.
Tư liệu cá nhân của Minh Tư Thành, ngày trước mẹ đã từng cho cô xem qua.
Trong nhà Minh Tư Thành quả thật rất có tiền, nhưng trong nhà muốn anh tự gây dựng sự nghiệp. Cho nên nếu anh muốn gây dựng sự nghiệp thì phải tự đi tìm nhà đầu tư.
Về phần hạng mục lần trước của anh, đã bị đoàn đội của Phó Quân Tiêu gạt bỏ. Anh sẽ không nghĩ tới việc đi tìm Phó Quân Tiêu.
Thế nên, hiện tại anh làm như vậy là có ý đồ gì khác với cô?
Lạc Vũ đâu?
Chẳng lẽ cô không biết, người chân chính có ý đồ với cô là Lạc Vũ sao?
"Quà này, cô muốn hay không?" Nghĩ đến đây, Minh Tư Thành thất vọng đau khổ, nên khẩu khí cũng lớn hơn.
Bị Minh Tư Thành nháo một trận, Mộc Miên đã hết choáng váng đầu. Trở về kí túc xá, cô lấy vở tập ra, làm xong một bài thi tiếng Anh cấp bốn trên mạng, lại cảm thấy không hài lòng, tiếp tục làm thêm một bộ.
Mãi đến khi hài lòng, cô mới duỗi thẳng thắt lưng.
Đột nhiên, cô lại muốn vào trò chơi, vì thế mở game ra.
Đăng nhập vào trò chơi, cô nhận được một tin nhắn.
“Thời gian trước tài khoản của tôi bị hack, bạn tốt cũng bị xóa hết, may là có thể thêm em lại” Đạo Kiếm Vô Tình.