Ở phía bên kia, tại cổng chính của Công viên Cung Huy, Minh Tư Thành tay cầm một bó hoa hồng, đợi Nhiên Mộc Miên một tiếng rưỡi đồng hồ, cuối cùng lấy điện thoại di động gọi cho Nhiên Mộc Miên.
Kết quả người trả lời điện thoại là một người đàn ông.
"Anh là ai? Minh Tư Thành không có cảm tình hỏi.
Lạc Vũ khi nghe thấy giọng điệu có vẻ không thân thiện của đối phương, nét mặt không vui, cau mày nói: “Tôi là bạn trai của Mộc Miên, anh là ai?”
"." Sau ba giây im lặng, Minh Tư Thành trực tiếp cúp điện thoại.
Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, một cô gái đột nhiên chạy tới trước mặt cậu. truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Đàn anh, thật xin lỗi, đã để anh đợi lâu” Chu Bích Cầm dịu dàng nói.
Minh Tư Thành khẽ cau mày, sốt ruột hỏi: "Cô là ai nữa vậy?”
"Tôi." Chu Bích Cầm muốn nói lại thôi.
Minh Tư Thành thậm chí không nhìn cô ta một cái mà bỏ đi luôn.
Chu Bích Cầm sững sờ nhìn theo sau bóng lưng Minh Tư Thành, chỉ nhìn thấy anh ném bó hoa hồng phấn to vào thùng rác ven đường.
Đây là tình huống gì vậy?
Sau khi Nhiên Mộc Miên ra khỏi nhà vệ sinh nữ, cô đi đến lối đi an toàn để gặp Lạc Vũ.
Lạc Vũ đưa điện thoại cho Nhiên Mộc Miên và nói: “Vừa rồi có một thằng nhóc gọi cho anh”.
"Để em xem.” Nhiên Mộc Miên không nghĩ nhiều, cầm điện thoại nhìn thẳng vào nhật ký cuộc gọi, thấy là Minh Tư Thành, trong lòng thắc mắc không biết có phải do anh không liên lạc được với Chu Bích Cầm hay không, thế nên cô gọi lại.
Âm thanh kết nối vang lên một lúc lâu nhưng không có ai nghe máy, Nhiên Mộc Miên dứt khoát gọi cho Chu Bích Cầm.
Sau khi Chu Bích Cầm nhận được cuộc gọi của Nhiên Mộc Miên, không đợi Nhiên Mộc Miên nói, cô ta đã hét lên: “Nhiên Mộc Miên, đùa cợt tôi có vui không?”
"Cậu nói gì vậy?” Nhiên Mộc Miên ngẩn người.
Chu Bích Cầm liên tiếp lên án: “Cô nói rằng hôm nay Minh Tư Thành sẽ chủ động hẹn hò với tôi, nhưng sau khi anh ta nhìn thấy tôi, liền ném hoa hồng thẳng vào thùng rác là có ý gì? Cô và anh ta hợp tác với nhau để làm nhục tôi ở nơi đông người có phải không?”.
“Hả?” Nhiên Mộc Miên hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Không phải! Tại sao anh ta lại ném hoa hồng vào thùng rác trước mặt cậu? Cậu có nói gì làm phật lòng anh ta à?”
“Nhiên Mộc Miên, cô thật quá đáng! Tôi ghét cô!” Chu Bích Cầm hỏi một đằng trả lời một nẻo, phẫn nộ chửi mắng rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Khi Nhiên Mộc Miên gọi lại lần nữa, nghe thấy âm thanh thông báo không thể liên lạc được.
Có vẻ như Chu Bích Cầm đã cho số điện thoại của cô vào danh sách đen.
“Mộc Miên, em không sao chứ?” Lạc Vũ khi thấy Nhiên Mộc Miên gọi điện thoại xong thì rầu rĩ cầm điện thoại trong tay, bèn quan tâm hỏi.
Nhiên Mộc Miên ngước mắt lên nhìn Lạc Vũ, sau đó mở miệng nói: “Bạn của em hình như đã hiểu lầm em rồi.”
“Anh nghĩ nếu bạn của em hiểu lầm em, điều đó có nghĩa là cô ta không phải là bạn thật sự của em” Lạc Vũ an ủi.
Nhiên Mộc Miên không thể hiểu được hỏi ngược: “Tại sao?”
“Bởi vì một người bạn thực sự hiểu rõ em sẽ không hiểu sai về em!” Lạc Vũ đưa tay lên và nhẹ nhàng xoa đầu Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên khẽ cười: “Cũng giống như anh có phải không?"
"Tất nhiên” Lạc Vũ chắc chắn.
"Anh rất hiểu em sao?” Nhiên Mộc Miên hỏi ngược lại.
Lạc Vũ cười nói: “Không phải hiểu hoàn toàn, nhưng cũng hiểu được một nửa. Ít nhất, cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không hiểu lầm em”
“Vậy thì móc ngoéo đi!” Nhiên Mộc Miên đưa tay về phía Lạc Vũ.
Lạc Vũ không chút do dự móc ngón út của Nhiên Mộc Miên.
Khi ngón cái của cả hai “kết ấn”, Lạc Vũ thuận thế đan lấy năm ngón tay của Nhiên Mộc Miên, mười ngón tay siết chặt nhau.
Nhiên Mộc Miên kinh ngạc nhìn Lạc Vũ đang nắm tay mình, không hiểu anh ta có ý gì.
“Mộc Miên, chúng ta đã biết nhau từ khi còn nhỏ, ông trời đã cho chúng ta duyên phận như vậy, vậy nên chúng ta phải trân trọng nhau" Lạc Vũ thâm tình nói.
Đặc biệt là đôi mắt của anh ta, ánh mắt anh ta dịu dàng như nước mùa thu.
“Mẹ em nói, không thể tùy tiện nắm tay con trai, cũng không thể để tùy tiện để con trai nắm tay” Vì để dịu bớt sự ngượng ngùng của Lạc Vũ, Nhiên Mộc Miên đã nói ra sự thật.
Lạc Vũ bật cười hỏi: "Bạn bè cũng không thể sao?”
Nhiên Mộc Miên vội vàng gật đầu, lại vô thức lắc đầu.