Phó Quân Bác cũng không biết tại sao bản thân lại lo lắng rằng công ty Địa Trí mà mình đang nắm giữ sẽ lại quay trở về tay của anh trai mình, theo lý mà nói, đáng lẽ anh ta không nên có suy nghĩ này mới đúng.
Công ty Địa Trí này, vốn dĩ là của anh trai! Trong suốt hai năm gân đây, anh ta đã bỏ biết nhiêu công sức cho công ty Địa Trí, tự mình chứng kiến và cùng công ty dần dần đi lên, mở rộng kinh doanh ở nhiêu nơi, tạo lên thành tích cho bản thân.
Trong chốc lát, Phó Quân Bác rối trí, đành gác lại lại công việc, đi tới trước hành lang cửa sổ kính bên ngoài, anh ta sững sờ nhìn cảnh tượng bên ngoài khung cửa. Nếu như... Công ty Địa Trí hoàn toàn rời khỏi tập đoàn Phó thị, liệu có phải sẽ tốt hơn không? Những ý nghĩ không nên có cứ như một tia sáng bay vút qua tâm trí anh ta.
Hơn nữa ngày hôm nay những chuyện khiến anh ta bất an cứ thế lần lượt xuất hiện.
Hôm nay thị trường cổ phiếu mở sàn, anh ta đã bị lỗ và mất trắng. Sau khi tốt nghiệp đại học xong, khoản lương đầu tiên anh ta nhận được thì bắt đầu dùng cho đầu tư cổ phiếu. Trước đây, tiền đều là anh ta tự kiếm, tuy kiếm không được nhiều nhưng chung quy vẫn là tự kiếm được.
Sau đó, anh ta lại mang số tiền đó đi đầu tư cổ phiếu, bây giờ không chỉ không có lãi mà tiên vốn của bản thân đầu tư cũng chỉ có thể lấy về được 5% trong tất cả. Cũng có thể nói, “tài khoản cá nhân” của anh ta hiện tại chỉ còn lại 150 triệu, may mà thẻ lương đang ở trong tay Kỳ, bây giờ mỗi tháng anh ta chỉ có thể dựa vào thẻ lương của bản thân đang ở chỗ Kỳ mà sống qua ngày.
Buổi chiều sau khi tan làm, Phó Quân Bác trở về căn hộ với bộ dáng mệt mỏi. Anh ta bước vào cửa, Đồng Kỳ Anh đang trong bếp nấu ăn, dường như không phát hiện anh trở về. Phó Quân Bác ngước nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, ngay cả chào hỏi cũng không nói, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Nằm trên giường, nhìn chiếc đèn hoa trên trân nhà, lòng Phó Quân Bác đầy nặng tru.
Điểm khác biệt giữa anh ta và anh trai là gì? Khác ở chỗ, anh trai không cần phấn đấu đã có tiên bạc tiêu không hết.
Ngày nay, mạng lưới này đã mở rộng sang cả giới quân sự, chính trị và kinh doanh, hơn nữa thứ hạng đầu chính là “Chủ tịch tập đoàn." Còn anh, để có thể kiếm được tiền, bất kì con đường tắt nào cũng đều thử qua. Nỗ lực làm việc, phấn đấu vươn cao, đỉnh có cao bao nhiêu thì chỉ leo tới vị trí “tổng giám đốc” là dừng lại.
Đều là anh em, vậy tại sao khác biệt lại lớn như vậy? Chỉ bởi vì anh trai là “con cả”, còn anh ta là “con thứ” Từ bao đời nay đã khác biệt, huống hồ, anh ta còn là đứa con riêng không giỏi giang gì, từ nhỏ ở nhà họ Phó đã không nhận được sự quan tâm của ông nội, chỉ có anh trai đối xử với anh †a như người thân trong nhà, nhưng ông nội lại đề phòng anh ta như là tên trộm vậy.
Ngay cả cái ngày tới tuổi trưởng thành, ông nội chọn ra hai vị hôn phu cho hai anh em nhưng lại để anh trai chọn cô gái có gia thế giàu có.
Còn anh ta chọn Diêu Bích Nhiên, một cô gái có gia cảnh không mấy khá giả.
Chẳng qua là, cô gái có gia thế giàu có kia e sợ rằng bản thân sau này sẽ trở thành góa phụ, không đồng ý cùng anh trai tạo mối quan hệ thông gia giữa hai nhà, cũng đúng lúc anh trai vẫn chưa muốn kết hôn, một lòng chỉ muốn chăm lo cho việc nhà việc nước, có lẽ ông nội cũng đã dự được trước nên không ép anh trai chuyện hôn sự. Còn Phó Quân Bác dù không muốn người hôn phu này, ông ngoại biểu hiện ở bên ngoài rất đúng chuẩn mực, nhưng sau đó lại đặc biệt sắp xếp anh ta và Diêu Bích Nhiên học cùng một trường đại học, sau khi cả hai tốt nghiệp đại học xong liền sắp xếp công việc đi làm của Diêu Bích Nhiên bên cạnh anh ta.
Ông nội có ngụ ý gì đã rất rõ ràng rồi mà.
Trong lòng ông nội, anh ta chỉ hợp với loại con gái tâm thường thôi sao? Hoặc là, ông đã tính toán tất cả, không gì là không nghĩ tới, hạng người như anh ta mà lại có cuộc hôn nhân chớp nhoáng Sao. Khóe miệng Phó Quân Bác gợi lên một nụ cười khó hiểu, người như anh ta...
Cũng phải thôi! Loại người như anh ta, anh ta là loại người như thế nào? Đối tượng kết hôn của anh ta không phải kiểu cô gái như Diêu Bích Nhiên, cũng không phải như Lý Tư San, mà là một cô gái ngay cả gia thế cũng không có, cũng bị người thân ruồng bỏ và ghẻ lạnh. Có lẽ, mây tầng nào gặp gió tầng đó thôi. Đồng Kỳ Anh nấu bữa tối xong, sắp xếp đồ ăn ra bàn mới phát hiện Phó Quân Bác đã trở về.
Cô đi vào phòng ngủ của anh ta, vừa bước vào cửa, đã thấy anh ta đang nằm trên giường, ngay cả giày còn chưa cởi, cô bèn nhẹ nhàng tháo giày ra giúp anh ta.
Ngay khi vừa đưa tay ra lấy khăn bên cạnh chuẩn bị lau người cho anh ta, anh ta đột nhiên giơ tay ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô nằm xuống giường.
Đồng Kỳ Anh lảo đảo, khuỵu gối xuống giường, một cái “xet qua” trực tiếp nằm trên ngực của Phó Quân Bác, chóp mũi của hai người cũng vì thế mà chạm qua nhau. Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt của Phó Quân Bác hiện lên khuôn mặt duyên dáng của Đồng Kỳ Anh.
Cô không phấn son, trời sinh đã đoan trang, trên người chỉ có hương thơm của sữa tắm, không giống như những cô gái phấn son lòe loẹt ở ngoài kia. Trong mắt anh ta, cô giống như một đứa trẻ, giống như một đóa hoa, cần được sự ấm áp bảo vệ và chu đáo chăm sóc của anh ta. Sau khi Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh nhìn nhau như vậy, hai đôi má liên đỏ ửng lên, nhịp tỉm cũng đập nhanh hơn, lông ngực cứ thế mà đập “bùng, bùng, bùng” thành tiếng. Trước đây, khi cô ở bên với người bạn trai trước cũng chưa từng có cảm giác bôi hôi đỏ mặt tim đập mạnh qua. Là Quân Bác đã mang lại cho cô cảm giác vô cùng khác lạ.
Có lẽ, trước đây cô đối với Hà Tuân Định chỉ là thích, còn bây giờ đối với Phó Quân Bác mới là tình yêu thật sự sao? Từ trước tới nay Đồng Kỳ Anh chưa từng nghĩ qua chuyện này, rốt cuộc bản thân cô có yêu Phó Quân Bác không? Có lẽ là yêu đó! Bởi vì, anh ấy chính là chồng của cô! Cô bắt buộc phải yêu người chồng này, yêu cái gia đình này.
“Kỳ, từ nay về sau, em sẽ là chỗ dựa tinh thần cho tôi!” Phó Quân Bác nhấc tay ra, nhẹ nhàng để đầu của Đồng Kỳ Anh gác lên rồi dịu dàng xoa xoa.
Đồng Kỳ Anh nở nụ cười ngọt ngào, nghiêng đầu áp vào ngực anh ta, một bên vừa giấu đi sự dịu dàng, một bên lắng nghe nhịp đập của trái tim anh ta.
Lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra, nhịp tim của một người, có thể giống như tiếng hát hay đến vậy. “Kỳ, tôi đầu tư cổ phiếu lỗ rồi...” Bàn tay Phó Quân Bác trượt từ đỉnh đầu xuống lưng cô, một tay đặt lên đầu cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve Đồng Kỳ Anh như cưng nựng.
Đồng Kỳ Anh hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt của Phó Quân Bác. Khuôn mặt anh ta bất lực: “Cho nên thời gian tới tôi không thể tổ chức hôn lễ cùng em được.” Cái ngày cùng Kỳ lấy giấy chứng nhận, anh ta đã đưa toàn bộ tài sản của mình cho Kỳ, còn Kỳ đưa tiên cho bố mẹ Đồng thay hai người họ trả nợ. Thực ra, số tiền đó cũng là anh ta đầu tư cổ phiếu mà kiếm được.
Chỉ là đến bây giờ đã ổn hơn, tài sản vốn đĩ còn lại 150 triệu, thẻ lương trong tay Kỳ cũng là 60 triệu được trả vào tháng trước, có lẽ cũng bị anh ta dùng kha khá trước khi kết hôn rồi. Vì vậy, hơn chục triệu này, dùng cho sống qua ngày cũng được, nhưng để tổ chức đám cưới thì có lẽ...
Phó Quân Bác dự tính là như vậy. Đồng Kỳ Anh nghiêm túc nhìn anh ta. Anh ta cứ ngỡ rẵng, cô sẽ quở trách anh ta. Nhưng cô chỉ cười dịu dàng: “Không sao đâu."