“Tôi không có nói bậy, có một loại trực giác nói với tôi như thế” Đồng Kỳ Anh nói tiếp.
Lý Nhã Uyên lại cắn chặt môi dưới, không hề hé răng.
Nếu như Anh Ninh không hề yêu cầu Thập.
Vậy đã nhiều năm trôi qua như thế, cậu Thập còn nhớ về cái gì?
Còn Lý Nhã Uyên cô thì đang bao dung cái gì đây? Cảm giác khó chịu lúc này khiến Lý Nhã Uyên nói không nên lời.
Nói tóm lại, người đàn ông mà cô ta chờ đợi bao lâu nay vẫn luôn nghĩ đến người phụ nữ không hề yêu anh ta, còn sự chờ đợi của Lý Nhã Uyên lại chẳng khác gì một trò đùa.
Bản thân Đồng Kỳ Anh ý thức được mình không nên quản quá nhiều vào chuyện tình cảm của người khác nên đành phải im lặng.
Sau khi hai người họ đến văn phòng của Lý Nhã Uyên ở thành phố Cung Huy, Lý Nhã Uyên đã chuẩn bị hai món ăn mà cậu Thập thích nhất, rồi đặt một chén cơm lên khay, đưa nó cho Đồng Kỳ Anh, ra hiệu cho cô mang vào văn phòng.
Đồng Kỳ Anh gật đầu, đôi tay nhận lấy khay đồ ăn từ Lý Nhã Uyên, theo hướng dẫn của cô ta bước vào phòng làm việc.
Ánh sáng trong phòng làm việc rất yếu ớt, cửa sổ được che kín bởi những tấm rèm dày. Đồng Kỳ Anh nhìn xung quanh, không thấy cậu Thập đang ở đâu, vì thế cô đặt khay đồ ăn lên trên bàn làm việc,
"Anh Thập?” Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, đây là cách xưng hô với cậu Thập mà Lý Nhã Uyên đã dạy cho cô.
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất khó xử nhưng lúc cô cất tiếng gọi nghe vẫn rất êm tại.
Trong căn phòng này, cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng cậu Thập, lúc cô định đi ra ngoài gọi Lý Nhã Uyên đến thì vô tình xoay người lại, cả người cô đụng phải một lồng ngực ấm áp và mạnh mẽ.
"Anh Ninh, là em đã về rồi sao?" Giọng nói dịu dàng của người đàn ông từ trên đỉnh đầu cô truyền đến.
Đồng Kỳ Anh còn chưa phục hồi lại tinh thần, một cánh tay cường tráng đã ôm lấy thân thể cô.
Nhưng cái ôm này chỉ duy trì vài giây, cô đã bị một sức mạnh đẩy ra.
"Sao cô lại ở đây?" Giọng nói dịu dàng vừa rồi đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Đồng Kỳ Anh ngước đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông này rồi nói: “Anh ấy sợ anh chưa hồi phục tinh thần, nên mới để tôi tới xem tình trạng của anh.”
Cô không nhắc tới việc Lý Nhã Uyên nhờ cô giúp đỡ, vì Lý Nhã Uyên đã nói trước với cô.
Lãnh Dật Phong tỏ vẻ không tin, hừ lạnh xem thường nói: "Phó Quân Tiêu muốn giao phó người phụ nữ của cậu ta đến đây cho tôi sao?"
"Tôi cảm thấy anh không cần đem lòng tốt của người khác biến thành lòng lang dạ sói đâu” Đồng Kỳ Anh tức giận liếc nhìn Lãnh Dật Phong một cái rồi xoay người đi đến bên cửa sổ.
Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, rèm cửa đã được cô mở sang hai bên.
Một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào, khiến Lãnh Dật Phong theo bản năng đưa tay lên che mắt lại.
Đồng Kỳ Anh đứng chỗ ngược sáng nên anh ta không thể nhìn rõ dáng vẻ của cô, thế nhưng anh ta lại nhìn thấy đường nét y hệt Anh Ninh.
"..." Lãnh Dật Phong im lặng một hồi.
Đến khi Đồng Kỳ Anh xoay người lại nhìn kĩ hình dáng của Lãnh Dật Phong, cô không thể không nhíu mày.
Người đàn ông này quá lôi thôi...
Lãnh Dật Phong mặc một bộ quần áo hằng ngày màu trắng đơn giản, nhưng chỗ vành tai trên môi dưới cằm của anh ta đều bị bao phủ bởi râu ria và tóc.
Cô thực sự không biết Lý Nhã Uyên thích cái gì ở ông già này?
“Anh định bỏ đói bản thân mình để có thể đoàn tụ với Anh Ninh sao?” Đồng Kỳ Anh đi đến trước mặt Lãnh Dật Phong nói.
Lãnh Dật Phong liếc nhìn thức ăn đặt bên cạnh bàn làm việc vẫn đang bốc khói nghi ngút, hương thơm ngào ngạt lan tỏa ra, anh ta biết đó là do Nhã Uyên chuẩn bị.
Nếu như nói Phó Quân Tiêu bảo Đồng Kỳ Anh đến đây, thì không bằng nói Lý Nhã Uyên "cầu xin” cô đến còn đúng hơn.
Trong lòng Lãnh Dật Phong biết rõ, nhưng vẫn không vạch trần chuyện này.
"Nếu cô đã tới đây, chắc cô có năng lực của mình. Ngày mai, hãy đóng giả Anh Ninh rồi hẹn hò cùng tôi." Lãnh Dật Phong bất ngờ lên tiếng.
Đồng Kỳ Anh nhân cơ hội này bàn điều kiện với anh ta: “Nếu anh mời tôi dùng cơm thì cũng không thành vấn đề, tôi sẽ đồng ý với anh”
"Được” Sau đó Lãnh Dật Phong đi vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống ghế rồi cầm đôi đũa trên khay lên, bưng bát cơm lên miệng bắt đầu ăn.
Đến giờ Đồng Kỳ Anh vẫn chưa cảm thấy việc cô tới đây có tác dụng, không phải do đồ ăn Lý Nhã Uyên làm hợp khẩu vị cậu Thập sao..
Trong lúc Lãnh Dật Phong ăn, Đồng Kỳ Anh cảm thấy hơi buồn chán nên tìm một cuốn sách trên kệ.
Vừa ăn thức ăn trong bát, đôi mắt đen sắc bén của Lãnh Dật Phong nhìn chằm chằm từng cử động của cô. Có lúc cô nhíu mày, có lúc bĩu môi, lấy một cuốn sách trên kệ xuống, lật vài trang rồi đặt lại, rồi lại cầm một cuốn khác lên. Trông giống như lúc Anh Ninh buồn chán khi ở bên cạnh anh.
Lý Nhã Uyên đợi ngoài cửa đã rất lâu, nhưng cô ta không dám gõ cửa càng không dám đi vào.
Thậm chí, đột nhiên trong đầu cô ta xuất hiện một ý nghĩa quanh co.
Nếu cậu Thập đã không thể quên Anh Ninh mà lại quan tâm đến Đông Kỳ Anh nhiều như vậy, vậy cách tốt nhất bây giờ là biến Đồng Kỳ Anh trở thành người phụ nữ của cậu Thập, thế nên...
Nghĩ đến đây, Lý Nhã Uyên lại lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ tồi tệ này ra khỏi đầu mình.
Không biết đến bao lâu sau cánh cửa phòng làm việc mới mở ra.
Lý Nhã Uyên nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đi ra còn mang theo một cái đĩa trống rỗng, cô ta lập tức nhướng mày, nhanh chóng nắm lấy tay Đồng Kỳ Anh, vừa bước đi, cô ta vừa hỏi: "Anh ấy thế nào rồi?"
“Đồ ăn của cô nấu có tác dụng” Đồng Kỳ Anh cười nhẹ, sau khi dừng lại một chút, cô tiếp tục nói: “Ngoài ra anh ta còn nói, anh ta muốn ngày mai tôi đóng giả làm Anh Ninh hẹn hò với anh ta”
“Vậy thì cô mau hứa với anh ấy đi!” Lý Nhã Uyên thúc giục. Đồng Kỳ Anh nhìn chằm chằm Lý Nhã Uyên đầy nghi ngờ: "Cô không quan tâm chút nào sao?"