"Làm sao tôi lại quá đáng chứ? Ăn ngay nói thật, không đúng sao?" Đồng Kỳ Anh hỏi lại.
Đúng là cô muốn xem khi Bùi Hải Đăng tinh thần thất thường sẽ là bộ dạng gì.
Bởi vì, cô rất muốn biết, về sau có phải chính cô cũng sẽ biến thành giống như anh ta hay không, sau đó vô tình làm tổn thương tới những người thân bên cạnh mình?
Ngay khi Hạ Huyền Thy nổi nóng, Bùi Hải Đăng vỗ vỗ vai của Hạ Huyền Thy, ra hiệu cho cô ta không nên quá để ý.
"Một mình cô chạy đến đây, Quận Tiêu có biết không?" Bùi Hải Đăng nhìn Đồng Kỳ Anh, mười phần bình tĩnh hỏi.
Đồng Kỳ Anh hơi nhún vai, xòe hai tay, lập tức cười đùa tí từng nói: "Cả ngày hôm nay còn chả thấy bóng dáng anh ấy đâu, tôi cũng không chủ động liên lạc. Có điều, tôi đi đâu, gặp người nào. Hẳn là anh ấy đều biết. Bởi vì, bác sĩ Nhiên đã cài đặt máy nghe trộm nano trên người tôi."
"Xem ra, Quân Tiêu đối với cô cũng không phải tin tưởng trăm phần trăm" Đột nhiên Bùi Hải Đăng châm chọc khiêu khích nói.
Ngược lại Đồng Kỳ Anh chỉ thờ ơ ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường hỏi: "Mấy giờ tinh thần anh bắt đầu thất thường?"
"Đồng Kỳ Anh, cô.."
"Tám giờ tối mỗi ngày là bắt đầu trở thành một người khác, ngay cả chính tôi cũng không biết mình đang làm cái gì" Bùi Hải Đăng trực tiếp đánh gãy lời của Hạ Huyền Thy, thẳng thắn nói với Đồng Kỳ Anh.
Hạ Huyền Thy không hiểu, tại sao Bùi Hải Đăng lại muốn kiên nhẫn với Đồng Kỳ Anh như thế.
Rõ ràng là người phụ nữ này đến gây chuyện!
"Vậy khi nào anh có thể khôi phục bình thường?" Đồng Kỳ Anh không đau không ngứa hỏi tiếp.
Hạ Huyền Thy không thể nhịn được nữa gầm thét: "Đồng Kỳ Anh! Cô đủ chưa hả?"
"Sau khi ngủ một giấc thì tỉnh lại." Bùi Hải Đăng đối với vấn đề của Đồng Kỳ Anh thì trả lời với tâm thái ổn định, sau khi dùng một chút mới nói với Hạ Huyền Thy: "Huyền Thy, đi làm cơm tối đi! Làm cả phần của Kỳ Anh nữa"
Hạ Huyền Thy lườm Đồng Kỳ Anh, kêu rên một tiếng rồi tự mình đi vào phòng bếp.
"Anh kết hôn với cô ấy rồi sao?" Đồng Kỳ Anh nhìn theo bóng lưng của Hạ Huyền Thy, như có điều suy nghĩ hỏi.
Bùi Hải Đăng tùy tiện ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy tạp chí tài chính và kinh tế trên bàn, vừa lật xem vừa trả lời: "Không có"
"Người được sinh ra từ phòng thí nghiệm giống như chúng ta, có phải là không thể sinh dục không?" Đồng Kỳ Anh liên tiếp đặt câu hỏi.
Khi bị hỏi vấn đề này, Bùi Hải Đăng lại dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đồng Kỳ Anh.
"Bề trên nhà họ Phó, còn có bác sĩ Nhiên, bọn họ nói, tôi không thể mang thai" Đồng Kỳ Anh khẽ rũ mắt xuống, giơ tay vỗ lên bụng mình, tinh thần chán nản thở dài.
Bùi Hải Đăng xem thường cười cười: "Cô còn chưa thử qua với Quân Tiêu, làm sao biết mình không thể mang thai hả?"
"Anh cho rằng tôi có thể mang thai sao?" Đồng Kỳ Anh lập tức chờ mong nhìn về phía Bùi Hải Đăng.
Bùi Hải Đăng khẽ gật đầu: "Chỉ ít phương diện kia của tôi không có vấn đề, tôi nghĩ, hẳn là cô cũng không có vấn đề đầu"
"Vậy anh và Hạ Huyền Thy dự định khi nào sinh con?" Đồng Kỳ Anh không nhịn được tám chuyện.
Bùi Hải Đăng vô thức nhìn về phía phòng bếp, mày kiếm có chút nhíu lên: "Ít nhất phải chờ tôi bình thường mới được."
Đồng Kỳ Anh lập tức im lặng.
Sau khi ăn cơm tối xong, Bùi Hải Đăng ngồi xuống chiếc ghế thép đặc biệt trong phòng làm việc, còn Hạ Huyền Thy thì khóa cổ tay và mắt cá chân của anh ta bằng xích sắt.
Đồng Kỳ Anh chỉ có thể đủ g ở một bên quan sát, gấp cái gì cũng không giúp được.
Đợi Hạ Huyền Thy trói chặt Bùi Hải Đăng, cô ta nói với Đồng Kỳ Anh: "Chúng ta ra ngoài đi! Đừng ở chỗ này ảnh hưởng đến anh ấy"
"Ồ!" Đồng Kỳ Anh nghi hoặc không hiểu nhìn Bùi Hải Đăng một chút.
Chỉ thấy anh ta rất bình tĩnh ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Đồng Kỳ Anh đi theo Hạ Huyền Thy rời khỏi phòng làm việc.
Lúc Hạ Huyền Thy đóng cửa phòng làm việc, còn cầm chìa khóa khóa trái cửa lại.
Cứ như vậy, Đồng Kỳ Anh và Hạ Huyền Thy ngồi trên ghế sô pha phòng khách chờ đợi.
Thẳng đến tám giờ, trong phòng làm việc mới truyền đến tiếng kêu rên của Bùi Hải Đăng.
Hạ Huyền Thy nghe thấy thì lo lắng, toàn bộ cơ thể co quắp trên ghế sô pha, một tay cô ta ôm đầu gối, một tay bịt miệng, hàm răng cắn tay phải khớp ngón trỏ, nhíu chặt lông mày.
Đồng Kỳ Anh không kiềm chế được đứng dậy khỏi ghế sô pha, cầm lấy chìa khóa trên bàn trực tiếp đi vào phòng làm việc.
"Cô muốn làm gì?" Hạ Huyền Thy bị dọa đến nhảy khỏi ghế sô pha, bước nhanh đuổi theo Đồng Kỳ Anh, đưa tay ngắn trước mặt cô.
"Tôi phải biết, rốt cuộc anh ta biến thành bộ dạng gì?" Đồng Kỳ Anh né khỏi tầm tay của Hạ Huyền Thy, sải bước đi đến cửa phòng làm việc, trực tiếp mở cửa ra.
Lúc này, Bùi Hải Đăng giống như nổi điên, dùng sức kéo mạnh những sợi xích sắt trên tay.
Khi anh ta ngẩng đầu nhìn đến cửa phòng, Đồng Kỳ Anh thấy rõ, tròng mắt của Bùi Hải Đăng tràn đầy tơ máu.
Anh ta giương nanh múa vuốt về phía hai người.
Hạ Huyền Thy nhìn thấy cảnh này thì mũi chua chua, vội vàng che miệng, không nhịn được nức nở.
Đồng Kỳ Anh sửng sốt một phen, sau khi lấy lại tinh thần thì hai chân không nghe theo sự điều khiển mà bước về phía Bùi Hải Đăng.
Hạ Huyền Thy thấy thế thì vội vàng giữ chặt Đồng Kỳ Anh: "Không được tới gần anh ấy! Anh ấy sẽ tấn công cô đó!"
"Loại trạng thái này của anh ta còn phải tiếp tục bao lâu?" Đồng Kỳ Anh nhíu mày hỏi.