"Vậy thì tớ cũng sẽ thay cậu Thập tra cứu về chuyện của Hạ Huyền Trâm! Suy cho cùng thì chắc không phải ngẫu nhiên mà Đồng Kỳ Anh bây giờ và Hạ Huyền Trâm xuất hiện hiện tượng đồng hoá" Nhiên Hoàng Minh tiếp tục nói.
Phó Quân Tiêu gật gật đầu.
Khi Phó Quân Tiêu chuẩn bị cúp điện thoại, Nhiên Hoàng Minh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nhắc nhở Phó Quân Tiêu: "Cậu còn phải chuẩn bị trước chuyện Đồng Kỳ Anh có thể sẽ không thể có con. Mấy ngày trước ông Lãnh vẫn gọi điện cho tớ hỏi về chuyện này. Tớ nói Đồng Kỳ Anh không phải là không thể sinh con, nói không chừng cô ấy còn có thể sinh con, hơn nữa,
mặc dù "thuốc giải" có thể phục hồi khiếm khuyết trên cơ thể, nhưng chuyện tác dụng phụ tồn tại đồng thời có phải là ức chế việc có thai hay không thì bọn tớ cũng không biết. Sự thật là thế nào, Đồng Kỳ Anh có thể sinh con hay không, tớ cảm thấy cũng chỉ có cậu mới biết"
“Tớ hiểu ý cậu rồi” Phó Quân Tiêu khẽ nhíu mày.
"Lát nữa tớ sẽ bảo trợ lý của tớ gửi một ứng dụng dành riêng cho phụ nữ mà cô ấy sử dụng cho tớ để tớ gửi lại cho cậu! Ứng dụng đó do chính cô ấy thiết kế, cô ấy nói rằng nó có thể ghi lại các chuyện về phương diện kỳ sinh lý. Dù sao thì sau khi cậu sử dụng thì sẽ biết cách dùng. Nếu như cậu muốn có con thì cậu vẫn phải để tâm đến phương diện này” Nhiên Hoàng Minh luôn có gì nói đấy trước mặt Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu hiểu ý tốt của Nhiên Hoàng Minh, vậy nên không từ chối lời đề nghị của anh ta.
Không lâu sau khi cúp điện thoại, Phó Quân Tiêu nhận được tin nhắn từ Nhiên Hoàng Minh về gói cài đặt ứng dụng.
Sau đó, anh thu dọn tài liệu và tư liệu trên bàn rồi rời khỏi thư phòng.
Ngay khi Phó Quân Tiêu bước đến cửa phòng ngủ, liền nghe thấy lời nói mê của Đồng Kỳ Anh từ bên trong truyền đến.
"Đừng... đừng."
Giọng cô nghẹn ngào, nghe như rất đau đớn.
Phó Quân Tiêu vội vàng bước nhanh đến bên giường, nhìn thấy Đồng Kỳ Anh giơ hai tay ra đập loạn xạ vào không trung, anh lập tức giơ tay bắt lấy cổ tay cô, ôm chặt cô vào lòng mình.
Khi anh muốn đánh thức cô, cô lại đột nhiên im lặng, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Đồng Kỳ Anh khẽ cau mày.
Phó Quân Tiêu không thể không ngồi lên trên giường, nằm xuống bên cạnh cô, vừa xoa ẩn đường cô vừa ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Có lẽ là do cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc, ẩn đường Đồng Kỳ Anh dần dần giãn ra, thậm chí theo bản năng chui vào lòng của Phó Quân Tiêu, tìm được tư thế thoải mái trong lòng anh, ôm lấy anh, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ngày hôm sau.
Khi Đồng Kỳ Anh tỉnh dậy, sớm đã không thấy bóng dáng của Phó Quận Tiêu.
Cô chống tràn ngồi dậy khỏi giường, trong đầu lờ mờ nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Đây là lần đầu tiên cô nằm mơ thấy một người đàn ông khác ngoài anh cả Phó Quân Tiêu.
Và người đàn ông này chính là người đã nói chuyện với cô trong quán cà phê tổi qua.
Cậu Thập....
Lãnh Dật Phong...
Đồng Kỳ Anh không biết bản thân mình làm thế nào để biết được tên của người đàn ông đó.
Trong giấc mơ, khi cô nhìn thấy người đàn ông lần đầu tiên, người đàn ông đó đeo kính che mặt, ngồi chỗ khuất bóng, với điếu thuốc lá vấn vít được kẹp giữa các ngón tay.
Sau đó, cô còn mơ thấy người đàn ông đó ra lệnh cho thuộc hạ thả chó cắn cô.
Con chó đó...
Thật sự rất đáng sợ!
Đồng Kỳ Anh co hai chân lại, chống khuỷu tay lên đầu gối, dùng hai ngón tay cái xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhói.
"Đừng quên nhiệm vụ của cô."
Đột nhiên một giọng nói u ám khàn khàn vang lên trong đầu cô mà không hề có dấu hiệu nào.
Ngay lập tức, một hồi chuông điện thoại di động êm tại lại khiến cô giật nẩy mình như có tật giật mình vậy.
Đồng Kỳ Anh tìm điện thoại di động của mình trên tủ đầu giường, trên màn hình điện thoại hiện lên một dãy số xa lạ.
Sau khi nhấn nút trả lời, giọng nói u ám khàn khàn đột nhiên vang lên trong đầu cô ban nãy phát ra từ điện thoại.
"Tôi cho cô thêm một tuần nữa. Một tuần sau, nếu cô không thể giết được Phó Quân Tiêu, vậy thì tôi sẽ bắt cô trở về"
"Bip." Điện thoại ngay lập tức bị cúp máy.
Đồng Kỳ Anh gọi lại theo bản năng, nhưng trong ống nghe lại truyền đến tiếng nhắc nhở không có người nhận.
Rốt cuộc là ai đã truyền đạt cho cô nhiệm vụ này?
Cô làm thế nào cũng không thể nhớ được nữa.
Ngay khi cô đang phiền não về chuyện này, lại có một cuộc gọi khác đến.
Đồng Kỳ Anh cũng không còn nhìn vào số hiển thị, mà sau khi bắt máy, cô trực tiếp hét lên giận dữ: "Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại ra lệnh cho tôi như vậy?"
"Kỳ Anh, dì là dì Bùi đây."
Lời giới thiệu bản thân ôn hoà khiến tâm trạng tồi tệ của Đồng Kỳ Anh biến mất ngay lập tức.
"DÌ Bùi!"
Sau khi rời phòng thí nghiệm, cô cũng không liên lạc với dì Bùi nữa.
Lúc này, dì Bùi đột nhiên chủ động liên lạc với cô, trong lòng cô cảm thấy rất vui.
“Dì Bùi, sao dù biết số điện thoại di động của cháu thế?" Đồng Kỳ Anh vui mừng ra mặt, giống như đang gọi điện thoại với mẹ vậy, tràn đầy khao khát tình cảm gia đình.
“Bây giờ cháu có tiện ra ngoài gặp gì không?” Dì Bùi thấp thỏm không yên hỏi.
Đồng Kỳ Anh dứt khoát đồng ý: "Cháu tiện chứ! Dì nói cho cháu thời gian và địa điểm, cháu sẽ đến đó tìm dì"
“Ừm, được, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở phòng thí nghiệm” Dì Bùi tiếp tục nói.