Từ nay về sau anh nguyện ý cùng cô đi khắp chân trời góc bể.
Anh vẫn luôn lăn tăn chuyện kia, giờ phút này cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cô nói đúng, rõ ràng là tại anh, vì cớ gì anh lại coi cô phân cách thành hai người khác nhau.
Trước kia do anh quá cố chấp đã khiến bản thân bỏ lỡ quá nhiều, bây giờ không nên tiếp tục bỏ lỡ nữa mới phải.
Bởi vì quyết định đi du lịch vòng quanh thế giới, cho nên phải làm hộ chiếu du lịch cho từng nước, bọn họ không thể ở lại Úc được nữa.
So với đi du ngoạn cùng với Tần Vũ Bảo, Đồng Kỳ Anh phát hiện mình càng là thích ở một chỗ với Phó Quân Tiêu hơn.
Tuy rằng anh không có khiếu hài hước như Tân Vũ Bảo, nhưng khi cô ở chung một chỗ với anh trong lòng cảm thấy ngọt ngào như đang ngậm kẹo.
Đồng Kỳ Anh cảm giác như đây là lần đau tiên đặt chân đến quốc gia này, nhưng trong tiềm thức đối với nước này lại vô cùng quen thuộc.
Bất tri bất giác Đồng Kỳ Anh dừng chân lại trước sân của một tòa lâu đài hai tầng.
Trong sân cỏ dại mọc tràn lan như là đã lâu không có người ở, có điều cái cây hợp hoan kia được trồng lên lại thu hút sự chú ý của Đồng Kỳ Anh.
Hiện tại đã qua mùa hoa nở, còn có vài xác hoa hợp hoan rơi trên mặt cỏ.
Phó Quân Tiêu theo bản năng nhìn lên số nhà dán trên cột trụ cổng, mới phát hiện ra đây chính là nơi cô cùng Quân Bác từng ở qua.
Bọn họ từng cùng nhau sống ba năm ở Úc, trong đầu Đồng Kỳ Anh nhất định là đang nhớ lại hồi ức ba năm vui vẻ kia.
Đồng Kỳ Anh hơi xuất thần nhìn mấy cây hợp hoàn to lớn kia, trong đầu như ẩn như hiện lại một vài hình ảnh.
“Nếu như em thích nơi này, anh sẽ mua lại nó, chúng ta sẽ cùng nhau sống ở đây” Phó Quân Tiêu mở miệng nói.
Đồng Kỳ Anh cả người ngẩn ra, khó tin quay đầu lại nhìn Phó Quân Tiêu hỏi lại: “Thật sự có thể sao?”
“Đương nhiên là có thể” Phó Quân Tiêu thoải mái mỉm cười.
Bởi vì nguyên chủ nhân căn nhà này chính là Phó Quân Bác, cho nên Phó Quân Tiêu phó thác xuống dưới mua lại căn biệt thự hai tầng này để phòng trường hợp ngoài ý muốn.
Chỉ là, một tuần sau, chuyện này đã hoàn thành.
Ban đầu Phó Quân Bác vẫn luyến tiếc không muốn bán, nhưng cuối cùng anh ta lại bán. Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì mà anh ta lại đồng ý bán, có điều anh ta cũng không biết người mua chính là Phó Quân Tiêu. . đam mỹ hài
Đồng Kỳ Anh trả lại phòng cho bà chủ nhà, kéo hành lý đi cùng Phó Quân Tiêu bàn bạc dọn vào nhà mới ở.
Trước khi dọn vào ở, Phó Quân Tiêu đã tìm một công ty vệ sinh tới quét dọn sạch sẽ.
Trong sân không còn cỏ dại nữa, anh còn sai người chuẩn bị một chiếc xích đu ở dưới bóng cây hợp hoan.
Tuy rằng Phó Quận Tiêu bằng lòng cùng cô ở lại chỗ này, nhưng chỉ là tạm thời. Hơn nữa anh cũng không thể vứt bỏ chuyện làm ăn được.
Sáng sớm, Đồng Kỳ Anh bò dậy từ trên giường sau khi đã ngủ được một giấc, cảm thấy có chút khát bèn muốn đi xuống bếp uống nước. Kết quả là trong lúc đi ngang qua phòng sách vẫn thấy sáng đèn.
Cô tò mò đi tới cửa phòng sách, chỉ nghe thấy bên trong truyền lại tiếng Phó Quân Tiêu đang hop online
Mấy ngày gần đây quả thật anh đã cùng cô vui chơi tận hứng, đến buổi tối sau khi đợi cô đi ngủ, anh mới bắt đầu bận rộn đi làm việc của mình.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy chồng mình vất vả như vậy, có phải mình nên bày tỏ chút thành ý gì hay không?
Họp xong chắc chắn là anh sẽ đói bụng.
Được!
Chi bằng đi nấu bữa khuya cho chồng đi.
Đồng Kỳ Anh nghĩ thầm lập tức đi xuống bếp.
Thế nhưng khi cô đứng trước tủ lạnh, nhìn mấy nguyên liệu nấu ăn thì vẻ mặt lại mờ mịt.
Mấy ngày này ở nhà, một ngày ba bữa đều là Phó Quân Tiêu nấu cho cô ăn, bởi vì cô không biết nấu nướng.
"..” Đồng Kỳ Anh nhất thời hơi buồn một chút.
“Em đói bụng rồi à? Muốn ăn cái gì?”
Không biết từ khi nào phía sau vang lên tiếng của Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh theo tiếng quay lại nhìn, không cần suy nghĩ đã đáp luôn: “Cánh gà coca”
Cô thấy trong tủ lạnh có chai coca nên thuận miệng nói vậy, cũng may trong tủ lạnh có một hộp cánh gà mới.
“Vậy anh đi tìm sách nấu ăn, vừa học vừa làm” Pho Quân Tiêu buồn cười nói.
Đồng Kỳ Anh vui sướng vội vàng lấy cánh gà trong tủ lạnh ra, cô vừa đặt gà lên bệ vừa nhìn Phó Quận Tiêu hỏi: “Anh cả, không phải anh đang bận sao? Nếu vẫn còn nhiều việc cần giải quyết thì không cần làm cùng em đâu. Một mình em cũng có thể làm được”
“Không bận, chỉ là ngẫu nhiên cần họp giải quyết vài vấn đề mà nhóm làm chưa được thôi.”
Phó Quân Tiêu xem sách nấu ăn trên điện thoại nói.
Đồng Kỳ Anh không nói gì nữa.
Sau khi xem qua sách, Phó Quân Tiêu lập tức xắn ống tay áo lên bắt đầu chuẩn bị xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Đồng Kỳ Anh ngồi trước bệ bếp, nhìn Phó Quân Tiêu lưu loát thành thạo nấu ăn, chợt phát hiện hóa ra đàn ông xuống bếp khí chất cũng rất tuấn tú mê người, tựa như một bức tranh mỹ lệ.
Khi cánh gà coca được Phó Quân Tiêu bưng đến trước mặt Đồng Kỳ Anh, giây phút tiếp theo cô gái nhỏ này không hề do dự ngần ngại cầm đôi đũa bắt đầu ăn.
Thịt cánh gà rất mềm lại ẩm, độ ngọt vừa phải. Nói tóm lại Đồng Kỳ Anh có thể một lúc xử lý hết cả đĩa cánh gà này.
Khóe miệng Phó Quân Tiêu khẽ cong lên nhìn Đồng Kỳ Anh, ôn hòa khuyên nhủ: “Em ăn từ từ thôi kéo nghẹn”
Cả một đĩa cánh gà coca bị Đồng Kỳ Anh tiêu diệt sạch sẽ, Phó Quân Tiêu vui vẻ hỏi han: “Em ăn no chưa?”
Đồng Kỳ Anh như chú gà con gật gật đầu: “Um, no rồi!” “Bây giờ đến lượt anh ăn đúng không?” Phó Quân Tiêu cười ngầm.