Đầu ngón tay cô vân về quần áo và những vật dụng hằng ngày, sau khi hít sâu một hơi, vẫn là mặc lên người.
Cô không dám đi soi gương, mà trực tiếp trốn vào trong chăn, bọc chính mình lại thật nghiêm chỉnh.
Cô còn tắt đi đèn trong phòng.
Đồng Kỳ Anh nhắm mắt lại, nhưng lại không hề buồn ngủ.
Mãi cho đến khi cánh cửa gỗ của căn phòng vang lên tiếng cót két, tiếp sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng mở cửa tủ lấy quần áo, còn có cả tiếng nước lúc tắm rửa.
Đợi sau khi tất cả âm thanh đó biến mất, nhịp thở của người đàn ông truyền vào từ chiếc ghế dài bên ngoài căn phòng.
Đồng Kỳ Anh mất ngủ, sau khi vén chăn ra bước xuống giường, cô đi chân trần đến vén rèm ra, rón rén đến bên chiếc ghế dài.
Cô vừa cúi xuống phía người đàn ông, bất ngờ giây tiếp theo, Phó Quân Tiêu bỗng nhanh tay, trực tiếp bóp chặt lấy cổ cô.
“Ai?” Anh quát lên một tiếng, lực trong tay càng siết mạnh hơn.
Đồng Kỳ Anh khó chịu nghẹn ngào nói: “Đau”
Hình ảnh này, cũng thật giống như trước đây cô đã từng gặp qua.
Trong lòng cô gợn sóng, giống như mặt hồ bình lặng trong tim bị một thứ gì đó khuấy động.
Ánh mắt Phó Quân Tiêu nhẹ sáng lên, lập tức buông tay ra, chạm vào công tắc bên ghế dài.
Trong phòng lập tức sáng choang.
Đồng Kỳ Anh đau xót xoa cổ mình, vừa nãy suýt chút nữa bị anh bẻ gãy rồi.
Nhưng lúc này, anh lại không nói lời nào.
Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh ngây ngốc.
Dưới chiếc váy ngủ hai dây tơ tằm màu đen là làn da lờ mờ.
Dưới phần bụng, hai chân cân xứng khép vào nhau, chỉ lộ ra một mảnh vải màu đen hình tam giác ở giữa và hai dải ruy băng màu đen nằm dọc theo xương hông.
Còn phía trên phần bụng, đường cong tinh xảo, hai điểm ba đường, quyến rũ sang trọng.
Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quân Tiêu cứ nhìn chằm chằm vào mình mãi, vô thức đưa tay lên lắc lắc trước mặt anh.
“Anh cả, anh không sao chứ? Em dọa anh sợ rồi hả?”
Lời nói của Đồng Kỳ Anh kéo suy nghĩ Phó Quân Tiêu trở lại.
Anh vừa đưa tay về phía cô, được một nửa lại khựng lại giữa không trung.
Đồng Kỳ Anh khẽ cười, nhắm mắt lại, chủ động nhích lại gần, hôn sát lên đôi môi mỏng của Phó Quân Tiêu.
“Kỳ Anh, em làm như vậy, rất nguy hiểm, biết không?” Phó Quân Tiêu nhắm mắt lại, nhíu mày nói.
Đồng Kỳ Anh thấy anh dời mắt khỏi người cô, cô lại nhích đến hôn môi anh lần nữa.
Gợi ý của cô đã đủ rõ ràng rồi.
Lại có lẽ là anh quyết định không kiềm chế nữa.
Bàn tay lớn dừng lại giữa không trung của anh đột ngột ôm lấy cô, khuôn mặt điển trai ngước lên, đôi môi bất ngờ phủ lên môi cô.
Không khí trong phòng liền trở nên tế nhị, bầu không khí ấm áp đột ngột bao trùm hai người.
Trong vô thức, sau khi anh bắt đầu đánh chiếm răng cô, liền liều lĩnh quấn lấy đầu lưỡi cô.
Đầu tiên anh dùng lực hôn cô, sau đó dần dần trở nên dịu dàng hơn, thậm chí có chút ngang ngược, nhưng không hề làm cô đau, chỉ là có một sự khao khát kìm nén từ rất lâu, cuối cùng cũng được làm như ý nguyện.
Không khí xung quanh dường như ngày càng khô khốc, có ảo giác chỉ chực chờ bùng nổ.
“Kỳ Anh, em thật đẹp..” giọng Phó Quân Tiêu khàn đục, thì thầm bên tai cô: “Anh thật muốn em...
Đồng Kỳ Anh khép hờ đôi mắt, trong mắt lộ ra vài phần mơ màng, cũng vì câu nói mời gọi ẩm áp vừa rồi của anh mà hai tay cô từ từ quàng lên cổ anh.
Cô theo nụ hôn càng thêm ướt át của anh, bàn tay ngọc ôm lấy bả vai, chầm chậm nắm chặt lấy áo sơ mi anh.
Nửa năm rồi...
Anh đã nửa năm rồi không được nếm qua cơ thể thơm tho mềm mại của cô.
Trong khoảng thời gian anh tưởng rằng cô đã chết, anh thật sự không biết mình đã vượt qua như thế nào, cảm giác trống trải chưa từng có và nỗi đau thấu tim luôn gặm nhấm thể xác và linh hồn anh.
Có lúc, anh sống giống như một cái xác biết đi, râu ria đầy mặt, vừa hút thuốc vừa nghĩ chuyện báo thù, lấy việc đó làm tê liệt đi phần trống trãi trong lòng mình, cô đơn cùng đau đớn không muốn sống tiếp.
Thật sự anh rất hối hận...
Nhưng thế giới này nào có thuốc hối hận.
“Kỳ Anh, em còn yêu anh không?” Bất chợt, Phó Quân Tiêu yếu ớt hỏi đến vấn đề này.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở to mắt, đối diện là đôi mắt không biết đã nhuốm nét u sầu từ bao giờ của anh.
Khiến cho người ta thương tiếc, cũng khiến người ta đau lòng.
“Anh cả, anh có thể nói cho em biết yêu là gì không?” Đồng Kỳ Anh khó hiểu hỏi.
Yêu là gì đây?
Hình như chưa từng có ai dạy cô.
Ít nhất thì dì Bùi trong phòng thí nghiệm cũng chưa dạy cô. Phó Quân Tiêu ôm cô đặt lên đùi mình, không hành động gì thêm.
Khoảnh khắc này, anh xem như hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Bởi vì, Kỳ Anh mà anh yêu, thật sự đã chết rồi.
Đây không phải đơn giản là mất trí nhớ, mà là Kỳ Anh đã không còn là Kỳ Anh mà anh yêu đó nữa rồi.
Phó Quân Tiêu không rõ cảm giác ấy, cũng không cách nào dùng từ ngữ miêu tả nút thắt trong lòng lúc này.
Thân thể này quả thật là của Kỳ Anh, nhưng dường như trú bên trong nó là một linh hồn khác vô cùng xa lạ.
Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh trở lại giường lớn, đồng thời đắp chăn lên cho cô.
“Ngủ ngon” Anh để lại lời chúc, dịu dàng nhưng cũng mang phần buồn phiền.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy tia bị thương nơi đáy mắt Phó Quân Tiêu, nhìn anh thất thần xoay người rời khỏi, trong lòng cô cũng có cảm giác hỗn loạn không rõ nguyên nhân.
Đêm đó Phó Quân Tiêu rời đi, anh cũng không ngủ tiếp nữa.