Khu nhà quản lý cao cấp trực thuộc tập đoàn Phó Thị.
Lúc Bùi Hải Đăng đang ung dung thong thả đeo thắt lưng thì trên chiếc giường lớn bên cạnh anh ta, một cánh ta trắng như tuyết vén chăn lên, trong tay còn cầm điện thoại di động, sau đó thân hình đẹp mê người kia cũng ngồi dậy theo.
Hạ Huyền Thy hoàn toàn không để ý tới chuyện bản thân đang không mảnh vải che thân mà hai tay cầm điện thoại lên, nhìn tin tức trên màn hình, trợn to hai mắt không thể tin nổi: "Đồng Kỳ Anh chết thật rồi!"
Bùi Hải Đăng bình tĩnh lấy áo sơ mi trên giường rồi mặc vào, sắc mặt không thay đổi đáp lại một tiếng: "Chúc mừng em! Lần này em có thể tiếp tục đuổi theo Phó Quân Tiêu rồi!"
"Bùi Hải Đăng, anh tích đức chút đi!" Hạ Huyền Thy tức giận liếc Bùi Hải Đăng một cái.
Lúc này Bùi Hải Đăng mới quay trở lại chủ đề chính ngồi lên mép giường Hạ Huyền Thy: "Bố nuôi Hạ Kiến Quốc của em và anh trai nuôi Phó Quân Tiêu của em bây giờ đang tranh giành cấu xé lẫn nhau, vậy em ủng hộ ai?"
"Hai người bọn họ đánh nhau để làm gì?” Hạ Huyền Thy kinh ngạc.
Kể từ lúc cô ta vì quán cà phê của mình mà đồng ý làm tình nhân của Bùi Hải Đăng, thái độ Bùi Hải Đăng đối với cô ta không có chút thay đổi nào.
Vẫn như mọi khi, miệng lưỡi độc địa, chưa đến ba câu đã có thể khiến cô ta phải nói khó nghe.
"Tình hình bây giờ không được tốt" Bùi Hải Đăng nhíu mày nói tiếp: "Anh làm việc cho Phó Quân Tiêu, mà bây giờ em lại là thư ký của anh. Nếu như em giúp bố nuôi em, anh sẽ đá em đi".
"Xem ra anh không định chơi xấu sau lưng em mà là định chơi trực diện sao?" Hạ Huyền Thy nhếch miệng cười một tiếng.
Bùi Hải Đăng vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn Hạ Huyền Thy: "Bởi anh không muốn đề phòng người phụ nữ của mình"
“Em chỉ giúp anh” Hạ Huyền Thy để điện thoại xuống, chui ra khỏi chăn, vòng hai tay ôm lấy cổ Bùi Hải Đăng, nói tiếp: "Câu trả lời này anh có hài lòng hay không? Em đang nghiêm túc đấy."
"Tất nhiên" Bùi Hải Đăng sắc mặt không thay đổi trả lời.
Hạ Huyền Thy ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi mỏng hơn lạnh của Bùi Hải Đăng, hỏi: "Rốt cuộc gần đây anh đang làm gì vậy? Sắc mặt rất tệ. Anh đang... hiển máu cho ai sao?"
"Đúng là anh đang đi hiến máu đấy, vì vậy em bổ sung máu cho anh đi" Bùi Hải Đăng hôn lại rồi đè Hạ Huyền Thy xuống giường.
Không điên cuồng như tối qua, lúc này anh ta chỉ tinh tế tỉ mỉ hôn triền miên lên da thịt cô ta.
Từng chỗ Bùi Hải Đăng hôn qua, Hạ Huyền Thy đều thể không tự chủ được khẽ run, trái tim dần dần sa vào theo.
Chỉ là lúc anh ta đang chắn ở trên người cô, trong lúc lơ đãng nghiêng đầu, cô ta thực sự nhìn thấy vết kim tiêm trên tay anh ta, lý trí đột nhiên bị kéo trở về,
"Anh thực sự đi hiến máu sao? Hiến máu cho ai vậy?" Hạ Huyền Thy kinh ngạc, lại có chút đau lòng.
Lúc mười lăm tuổi, cô ta có tình cảm với anh trai nuối Phó Quân Tiêu, tỉnh tỉnh mê mê cho rằng đó chính là tình yêu, năm mười tám tuổi cô ta còn muốn tỏ tình với Phó Quân Tiêu, nhưng vì say rượu nhỡ việc nên đã sai lầm lên giường với Bùi Hải Đăng.
Hạ Huyền Thy vẫn cho rằng người mình thích là Phó Quân Tiêu, nhưng thực ra không phải vậy, mãi đến sau này cô ta mới phát hiện ra người mình luôn thích chính là Bùi Hải Đăng, người luôn đưa cô ta và anh trai Hạ Khiểu Bình đi học, nhưng cho tới bây giờ vẫn không chịu chủ động trả lời cô ta.
Nếu không trong bữa tiệc đoàn viên của hai nhà Lãnh Hạ năm đó, anh ta và Phó Quân Tiêu đều ngủ lại nhà cô ta, cô ta biết rõ phòng đối diện mới là phòng Phó Quân Tiêu, nhưng hết lần này tới lần khác chạy lại đến phòng Bùi Hải Đăng hiến thân?