Sau khi Nhiên Hoàng Minh rời khỏi, Đồng Kỳ Anh ngồi trước bàn làm việc của bác sĩ, chân thành hỏi: “Bác sĩ, sao tôi không thể mang thai?”.
“Tất cả các kết quả kiểm tra của cô đều bình thường, tử cung của cô cũng không có vấn đề gì, các loại hoocmon cũng ở mức độ cân bằng những nàng tử cung của cô không giải phóng trứng, chuyện này cũng làm tôi cảm thấy rất khó hiểu” Bác sĩ nữ cầm các kết quả kiểm tra hóa nghiệm của Đồng Kỳ Anh, chau mày một lúc lâu, thậm chí còn tỏ ra không thể hiểu được và nói: “Nếu như nói là vấn đề di truyền thì chắc cũng không phải, vì nếu như phải thì trên thế giới này đã không có sự tồn tại của cô rồi. Lẽ nào là vấn đề về gen? Hay là cô đến khoa gen bốc số, để bác sĩ bên đó kiểm tra giúp cô thử.”
“Được, cảm ơn bác sĩ” Đồng Kỳ Anh nhận lại tất cả kết quả kiểm tra của mình rồi mở cửa đi ra ngoài.
Nhiên Hoàng Minh nhìn thấy Đồng Kỳ Anh bước ra khỏi phòng khám với tâm trạng nặng nề thì liền chạy lại, quan tâm cô: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Bảo tôi đến khoa gen tìm bác sĩ kiểm tra thử” Đồng Kỳ Anh cười đau khổ.
Nhiên Hoàng Minh giữ một tay lên cùi tay, tay kia sờ lên cằm, chau mày suy nghĩ một lúc rồi thắc mắc nói: “Cô đi khám phụ khoa mà bác sĩ lại bảo cô đến khoa gen hả?”
“Có vấn đề gì sao?” Đồng Kỳ Anh hơi nghiêng đầu qua một bên, nhìn Nhiên Hoàng Minh.
“Có nghĩa rằng việc cô không mang thai là do vấn đề nằm ở cô rồi?” Nhiên Hoàng Minh ấp úng hỏi.
Đồng Kỳ Anh gật đầu và nói: “Bác sĩ nói các kết quả kiểm tra của tôi đều không có vấn đề chỉ là tử cung của tôi không giải phóng trứng, bảo tôi đến khoa gen kiểm tra thử”
“Bác sĩ đó nói khéo là gen của cô bị biến dị đấy” Nhiên Hoàng Minh trêu chọc cô.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được, đá cho Nhiên Hoàng Minh một đá rồi nói: “Anh nghiêm túc chút đi, được không hả?”.
Nhiên Hoàng Minh búng ngón tay, mỉm cười và nói: “Nếu như gen của cô có vấn đề thì chi bằng đến phòng thực nghiệm của chúng tôi.”
“Phòng thực nghiệm của các anh?” Đồng Kỳ Anh vô cùng thắc mắc.
Nhiên Hoàng Minh đắc ý trả lời: “Các bác sĩ trong phòng thực nghiệm của chúng tôi còn giỏi về vấn đề gen hơn cả các bác sĩ ở đây”
“Vậy anh đưa tôi đến xem thử đi” Đồng Kỳ Anh đồng ý.
Nhiên Hoàng Minh gật đầu rồi nói: “Được”.
Đồng Kỳ Anh theo Nhiên Hoàng Minh lên xe rồi ngồi vào ghế phụ.
Nhiên Hoàng Minh vừa lái xe vừa than thở: “Nếu như bác sĩ đã nói cô không thể rụng trứng vậy thì chứng tỏ cô không có cách nào có con rồi”
“Anh cả cần người thừa kế đúng không?” Đồng Kỳ Anh nhìn sang Nhiên Hoàng Minh đang lái xe với ánh mắt buồn bã.
Nhiên Hoàng Minh ho lên một tiếng rồi mới lấy giọng trả lời cô: “Đương nhiên! Tập đoàn Phó Thị không thể đến đời Quân Tiêu thì bị đứt đoạn được”
Anh ta vừa nói đến đây thì sắc mặt Đồng Kỳ Anh liền thay đổi nên anh ta cũng không nói tiếp vế sau nữa.
Nhiên Hoàng Minh biết mình đã quá mau miệng, chạm đến nỗi đau của Đồng Kỳ Anh nên liền an ủi cô: “Bây giờ kỹ thuật y học phát triển như thế, cô yên tâm, sau này nhất định cô sẽ có thể có con với Quân Tiêu”.
Bản thân Nhiên Hoàng Minh có nhà máy sản xuất thuốc của riêng mình cần phải quản lý, chỉ là thường ngày, lúc rãnh rỗi anh ta sẽ đến chỗ của bố mình dạo chơi.
Đồng Kỳ Anh vào đó rất lâu nhưng vẫn chưa quay lại nên Nhiên Hoàng Minh không thể không chủ động đi tìm cô.
Anh ta vừa mới đi đến cửa thì được một nhân viên nói với anh ta: “Cô Đồng bị người của cấp trên đưa đi rồi”
Lúc Nhiên Hoàng Minh nghe đến đây thì liền cảm thấy sự việc không lành, Nhiên Hoàng Minh chất vấn lại: “Đi bao lâu rồi?”
“Nửa tiếng rồi” Nhân viên đó trả lời.
Để bắt Phó Quân Tiêu về lại, đến thủ đoạn bỉ ổi như thế mà cái tên Hạ Kiến Quốc kia cũng dùng đến.
Đã nói là không bắt Đồng Kỳ Anh vậy mà cái con cáo già này lại nói không giữ lời.