Tiếng vang truyền đến từ cửa phòng, trên mặt đất có tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó cô có cảm giác một lực nào đó làm cạnh giường lõm xuống, Đồng Kỳ Anh giả vờ bình tĩnh, chậm rãi mở mắt ra.
“Em tỉnh rồi à?” Phó Quân Tiêu ngồi bên mép giường, đưa tay vén tóc mái trên trán Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh nở nụ cười nhìn Phó Quân Tiêu, yếu ớt hỏi: "Anh cả, em đang ở đâu vậy?"
“Sao em lại ngốc như vậy?” Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng vuốt lên sống mũi Đồng Kỳ Anh: “Anh kêu em giả bệnh chứ không kêu em khiến bản thân mình bệnh thật”
“Chúng ta còn ở trong pháo đài cổ sao?” Đồng Kỳ Anh mím chặt môi, rũ mắt xuống, cố ý hỏi.
Phó Quân Tiêu cười nói: "Tất cả nhờ công của em, sau khi em bị bệnh người của bọn anh đã truy tìm được một nhóm người đang sản xuất loại thuốc chứa vi rút nhân tạo"
“Ý của anh là sao?” Đồng Kỳ Anh khó hiểu.
Phó Quân Tiếu kiên nhẫn giải thích: "Có một nhà sản xuất dược phẩm đang âm thầm sản xuất ra một loại vắc xin vi rút lạ và chuẩn bị đưa chúng ra thị trường để kiếm tiền. Mà loại vắc xin của vi rút này có tác dụng phụ nên Hà Tuân Định và Lâm Ánh Như vẫn đang nghiên cứu để điều trị các tác dụng phụ của vắc xin. Cậu Thập nghĩ rằng em đã bị nhiễm loại vi rút đó nên anh ta mới đưa em đến cơ sở thí nghiệm của bọn họ. Cũng may, trên người em có thiết bị định vị, nên anh và người của mình mới có thể dễ dàng tìm được em, tìm thấy chỗ đó."
“Vậy sau đó cậu Thập và cậu Bát đều bị bắt sao?” Đồng Kỳ Anh ngồi dậy, đa lưng vào đầu giường. Phó Dạ Thần khẽ lắc đầu: "Bọn họ chạy thoát, Lý Nhã Uyên bị bắt."
"Chuyện các anh đang điều tra, không phải cũng liên quan đến việc kiếm tiền của nhà sản xuất thuốc sao?"
"Kỳ Anh, em đừng hỏi nữa. Chuyện của bọn anh rất phức tạp và còn liên quan đến rất nhiều thứ."
“Vậy anh định xử lý Nhã Uyên như thế nào?” Đồng Kỳ Anh lo lắng hỏi.
Bỗng nhiên đội mày kiếm của Phó Quân Tiêu nhíu lại, trả lời một cách sâu xa: "Bọn họ sẽ tra tấn đến khi cô ta khai ra sự thật!" "Nhã Uyên biết, em cũng biết, vậy tại sao anh không bắt em để tra khảo?" "Kỳ Anh, ở trước mặt anh em có thể nói lung tung, nhưng ở bên ngoài thì không thể, có biết chưa?"
"Anh cả, thả Nhã Uyên ra đi." "Anh không có quyền hạn này, bởi vì người bắt được cô ấy không phải anh." “Anh cả, anh đang lợi dụng em sao?” Đồng Kỳ Anh cười đau khổ.
Cả người Phó Quận Tiêu khẽ giật mình, nhanh chóng phản bác lại: "Anh không có."
"Anh có” Lúc này sắc mặt của Đồng Kỳ Anh đã tái nhợt: "Anh và cấp trên của mình đã biết được mối quan hệ giữa em với cậu Thập, nên mới lên kế hoạch.”
"Kỳ Anh, em đừng suy đoán lung tung có được không? Anh không lợi dụng em. Anh để em giả vờ bị ốm chẳng qua chỉ vì muốn đưa em ra khỏi pháo đài cổ một cách an toàn thôi. Anh không nghĩ rằng việc này sẽ liên quan việc bọn họ âm thầm điều chế thuốc."
"Vậy còn thứ em đưa cho anh đâu?"
"Chúng ta đã bị lừa rồi. Thứ đó không phải là chip cũng không phải thẻ nhớ, mà là một quả bom thông minh thu nhỏ" Phó Quân Tiêu nhíu chặt lông mày.
Đồng Kỳ Anh rũ đôi mắt xuống, không lên tiếng.
Đồng Kỳ Anh có chân lại, khoanh tay ôm đầu gối, không còn nhìn vào mắt Phó Quân Tiêu: "Anh cả, hai chúng ta ở bên cạnh nhau, có phải là một sai lầm không? Anh có biết tại sao mặt dây chuyền ngọc bích anh tặng em lại rơi vào tay Tô Hoài Lan không? Bởi vì, ngay từ đầu em đã từ chối anh. Em nghĩ thân thế của anh rất phức tạp, bản thân anh cũng rất phức tạp. Em không muốn nhúng tay vào chuyện đúng hay sai của anh, cho nên em không cần mặt dây chuyền bằng ngọc đó. Ngay cả khi, em có làm mất mặt dây chuyền đó thì em cũng hoàn toàn không quan tâm."
“Rốt cuộc em muốn như thế nào?” Đôi mắt Phó Quân Tiêu hơi lặng xuống.
"Rời bỏ tổ chức kia của anh, không làm thêm bất kỳ nhiệm vụ nào cho bọn họ, không điều tra nguyên nhân cái chết của cha anh, chỉ cần an phận làm chủ tịch tập đoàn Phó Thị là được. Em chỉ muốn có một ngôi nhà nhỏ... Nghĩ đến việc cùng Thành Hưng sống ở Úc, cuộc sống cũng có lúc bình yên và ấm áp đến như vậy. Đồng Kỳ Anh chậm rãi trả lời.