"Sao chuyện gì em cũng hiểu hết vậy? Đây cũng là bà ngoại em dạy à?" Khóe miệng Phó Quân Tiêu khẽ nhếch lên, tò mò hỏi.
Đồng Kỳ Anh không chút nghĩ ngợi đáp ngay: "Đó là bởi vì lúc trước em vì.."
Nói được một nửa, cô mới nhận ra những lời này không thể nói cho anh cả nghe được.
Lúc cô từng ở bên Phó Quần Bác, bởi vì có nghĩ tới chuyện hai người muốn có một đứa con, mới đi thư viện mượn đọc một vài quyển sách có liên quan đến chuyện mang thai.
Hiện tại Phú Quân Bác là đã chuyện quá khứ, cô cũng không muốn nhắc tới trước mặt anh cả.
"Vì sao thế?" Phó Quân Tiêu nhất thời thấy nhạy cảm, liệu có phải vì Quân Bác hay không?
"Em không phải là đã uống thuốc rồi sao, sợ có ảnh hưởng gì đó đến việc mang thai sau này, bèn cố ý vì nó mà đi tìm đọc một vài quyển sách liên quan đến chuyện này" Đồng Kỳ Anh cười gượng gạo che giấu.
Bỗng nhiên Phú Quận Tiêu nhận ra được cái gì đó, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc đáp lại: "Cũng đúng, chuyện mang thai cục cưng này cũng không thể qua loa được. Hôm nào anh cũng dành thời gian đi mua một vài quyển sách viết về phương diện này về để nghiên cứu xem sao."
Đồng Kỳ Anh nhất thời nghẹn lời.
Nếu mà anh nghiên cứu những sách viết về vấn đề này, vậy về sau cô không thể nói qua quýt trước mặt anh nữa rồi.
"Anh cả, anh bận rộn như vậy, loại chuyện này cứ giao cho em nghiên cứu là được rồi. Chỉ cần anh phụ trách phối hợp là được mà" Đồng Kỳ Anh mỉm cười.
Phó Quân Tiêu vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cảm thấy cô gái nhỏ này không đưa ra đúng ý mà anh muốn nói tới.
"Em nghiêm túc mà" Thấy vẻ mặt anh đầy nghi ngờ, cô còn nghiêm túc bổ sung thêm.
Lúc này Phó Quân Tiêu mới yên lòng, hôn lên đôi môi Đồng Kỳ Anh.
Khi Lạc Minh Ánh tận mắt nhìn thấy Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh từ trong xe thể thao ra, một đường bế lên lầu, cuối cùng Trịnh Minh Hâm đứng bên cạnh cô ta không nhịn được lên tiếng: "Minh Ánh, loại chuyện như tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng được. Học cách buông xuống mới là sự giải thoát tốt nhất."
"Thầy, rốt cuộc tôi có điểm nào thua kém Đồng Kỳ Anh kia chứ? Tôi cảm thấy tôi còn giỏi giang hơn cô ta." Lạc Minh Ánh không chút kiêng nể, thẳng thắn nói.
Trịnh Minh Hâm hiểu ý cười: "Chuyện tình cảm ấy mà, thật sự không có liên quan gì đến việc một người giỏi giang hay không giỏi giang"
"Tôi đã nghĩ tới chuyện buông bỏ, nhưng tôi không buông được." Lạc Minh Ánh cười khổ, cô ta thật sự không thể quên được Phó Quân Tiêu.
"Nếu thật sự không buông được, vậy cũng phải làm một cô gái lý trí nhất, kiêu ngạo nhất" Trịnh Minh Hâm nói tiếp.
Lạc Minh Anh hơi nghiêng đầu, nghi hoặc khó hiểu nhìn Trịnh Minh Hâm.
Trịnh Minh Hâm đáp lại những lời thấm thía: "Cô có thể yêu cậu cả ở trong đáy lòng, nhưng không được đi phá hoại gia đình của cậu cả, không được lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà đi bày tỏ với cậu cả, không được đi tranh giành những thứ vốn dĩ không thuộc về mình, không được có ý đồ muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của cậu cả. Từ ngày đầu tiên cô là cánh tay đắc lực của cậu cả, thì cả đời này cô cũng chỉ có thể làm cánh tay đắc lực của cậu ấy. Không được có ý đồ vượt qua nó, không được có bất kỳ hành động gì mờ ám với cậu cả, cô cứ làm tốt bổn phận của chính mình là được. Cô có thể yêu cậu ấy, nhưng cũng có thể yêu một cách kiêu hãnh, yêu bằng cái đầu lý trí, yêu bằng sự cao thượng. Cô cảm thấy tôi nói có đúng không. Đương nhiên rồi, với tôi mà nói, là người thầy của cô, tôi càng mong muốn cô có thể tìm một người khác, gả cho một người chồng như ý, chứ không phải cứ mãi đeo đẳng tình cảm với cậu cả"
Cô ta coi như chứng kiến hai người bọn họ cãi nhau ồn ào thôi.
Dường như cho dù Đồng Kỳ Anh có ầmĩ thế nào, Phó Quân Tiêu anh cũng vẫn luyến tiếc không nỡ từ bỏ cô.
Trong nửa tháng ở đây, Đồng Kỳ Anh đã học được nhảy điệu waltz từ Phó Quân Tiêu. Chỉ là kết quả cô học xong khiến cho ngón chân Phó Quân Tiểu sưng lên khá lâu.
Đến lúc nửa đêm canh ba không ai thì thầm, cô còn phải âm thầm bôi thuốc vào ngón chân bị sưng của anh.
Dù sao anh cũng là Boss lớn, ở bên ngoài cô phải cho anh thể diện mới phải.